Xuân Khởi

Chương 10

Ven đường nhiều đèn xanh đèn đỏ, dòng xe nối liền không dứt, chợt đi chợt ngừng, Chu Dương lái không thoải mái. Xe tải được tu sửa, mọi thứ liên quan cũng được cọ rửa sạch sẽ, Triệu Hằng dò xét, hỏi: "Xe đã sửa tốt rồi chứ?"

"Ừ, vừa lấy trước khi tới đây." Chu Dương trả lời.

"Hết mất bao nhiêu?"

Chu Dương báo giá.

Triệu Hằng nghe xong nói: "Rất rẻ đấy." Đổi chủ đề, "Anh làm ở công ty này lâu rồi sao?"

Chu Dương nhìn cô, nói: "Tôi theo chân quản lý Ôn, cũng tự kiếm thêm ở ngoài."

"Vậy quản lý Ôn làm ở công ty này bao nhiêu năm rồi?"

Chu Dương suy nghĩ, "Cũng tầm 4~5 năm rồi."

"Trước khi lắp đặt thiết bị tôi phân vân giữa ba công ty, chỗ này xếp đặt thiết kế và báo giá đều thích hợp nhất, hơn nữa nằm trong Top 10 thành phố, danh tiếng cũng không tệ." Triệu Hằng lại cười nói, "Tôi cũng nghe quản lý Ôn từng nói anh ta làm lắp đặt thiết bị cũng được hai mươi năm rồi, theo lý dựa vào kinh nghiệm của anh ta, dự tính cũng không nên xảy ra sơ suất quá lớn. Chẳng lẽ là gần đây hiệu suát của công ty không tốt?"

Chu Dương lại nhìn cô, nhếch khóe miệng, giọng điệu chả mấy vui vẻ, ăn ngay nói thật: "Tất cả công ty lắp đặt thiết bị đều nói nghe hay lắm, nhưng mà không có công ty nào là không kéo dài thời gian đấy." Dừng một anh lại nói, "Nhưng năm nay công ty này hiệu suất quả thực không được tốt lắm."

Triệu Hằng mím môi, như có điều suy nghĩ.

Chu Dương không quan tâm cô nghĩ gì, anh nhìn đồng hồ, hỏi: "Có ngại tôi đưa Tiểu Á đi nhà ga trước không?"

Triệu Hằng hoàn hồn, "Không sao, đưa cậu ấy đi trước đi. Cậu ấy về quê à?"

"Ừ."

"Anh là người địa phương sao?"

"Không phải."

"Là đồng hương với Tiểu Á?"

Chu Dương gật đầu.

"Vậy sao anh không về quê?"

Chu Dương nói: "Không về."

Triệu Hằng cũng không hỏi sâu, hai người dù sao cũng không tính là quen thuộc, cô lại nghe Chu Dương nói: "Giúp tôi nói với Tiểu Á một tiếng, hiện tại đưa cậu ấy đi nhà ga."

Chu Dương lái xe, hành động bất tiện, Triệu Hằng quay đầu, thấy Tiểu Á ôm hai chân ngồi xổm ở phía sau, ánh mắt ngước lên, vốn là khuôn mặt thiếu niên, lần này động tác lộ ra càng non nớt. Cô không khỏi buồn cười, mắt nhìn vali và túi xách da rắn phía sau cậu, cô thuật lại lời Chu Dương một lần.

Tiểu Á nhìn chằm chằm vào khẩu hình miệng của cô gật đầu.

Nhà ga không xa không gần, xung quanh kín người. Chu Dương tốn sức dừng xong xe, giúp Tiểu Á cầm hành lý xuống, hỏi cậu: "Chị cậu đâu rồi?"

Tiểu Á: Em vừa gửi tin nhắn cho chị ấy, chị ấy còn chưa nhắn lại.

Chu Dương thấy Triệu Hằng hạ cửa kính xe xuống, nhìn quanh, anh đi qua, một tay để lên cạnh xe nói: "Chờ một lát."

Triệu Hằng hơi chui đầu ra ngoài cửa sổ nhìn phía trước, giọng truyền đến từ sau tai, cô vô thức quay đầu, chỉ thấy một khuôn mặt rắn ròi bao phủ lấy cô, khoảng cách quá gần, bốn mắt nhìn nhau.

Chu Dương vốn có mấy lời muốn nói với cô, hơi dừng một chút, lùi lại một bước, đứng lên, cánh tay vẫn đặt lên cạnh xe, nói: "Chị gái Tiểu Á còn chưa tới."

"À, không sao." Triệu Hằng khéo hiểu lòng người nói, "Đợi ngay chỗ này sao? Có dễ tìm không?"

Chu Dương lại hỏi Tiểu Á, quay đầu lại nói với Triệu Hằng: "Chúng tôi đi phía trước đợi, cô ở lại trong xe hay là đi cùng?"

Triệu Hằng nói: "Tôi xuống xe đi một chút."

Hành lý thả lại trên xe, ba người cùng đi đến cửa gần nhà ga. Cách thời gian xuất phát còn chưa đến nửa giờ, Tiểu Á hơi bận tâm, mỗi lần đi xe chị cậu đều đến rất sớm, sợ đến muộn sẽ lãng phí tiền xe.

Chu Dương dứt khoát giúp cậu gọi điện thoại, tiếc là gọi hai lần đều không có người nghe. Chu Dương để điện thoại di động xuống, vào bên trong mua ba bát mỳ Quan Đông, một bát cho Tiểu Á, một bát cho Triệu Hằng.

Triệu Hằng nói cảm ơn, ăn hết hai phần, lại cảm thấy không nuốt trôi. Cô lại hơi muốn ăn mứt quả ở gánh hàng phía trước.

Cô không nói gì, bỗng nhiên nghe thấy Chu Dương hỏi: "Ăn không vào?"

Triệu Hằng nhìn về phía đối phương, thấy anh đang nói chuyện với mình, cô cũng không ngại: "Hơi no."

"Không sao, ăn không hết để đó." Chu Dương nói.

Triệu Hằng cũng không ép bản thân, để bát tạm thời lên trên bàn nhỏ. Mỳ Quan Đông có cả một chuỗi cửa hàng, chất lượng tương đối sạch sẽ, Chu Dương húp hết nước mỳ trong bát mình, cầm lấy bát trên bàn, chỉ mấy ngụm đã ăn sạch sẽ rồi.

Không để cho Tiểu Á lo lắng quá lâu, vừa ăn xong, chị cậu đã cầm túi lớn túi nhỏ xuất hiện. Cô gái vừa đen vừa gầy, sắc mặt không tốt, khó coi, hốc mắt sưng đỏ, nhưng rất lễ phép với mọi người.

Chu Dương không hỏi nhiều, giúp bọn họ mang hành lý, rồi đưa Triệu Hằng về xe tải.

Chuyến đi này kéo dài hơi lâu, trên đường trở về tốc độ xe của Chu Dương nhanh hơn.Khu gần cư xá cấm đỗ xe, Chu Dương lái vào ga ra tầng ngầm, gần cửa thang máy không có chỗ trống để đỗ xe, anh đập vào tay lái thuận miệng hỏi: "Cô có mua chỗ đỗ xe không?"

Triệu Hằng chỉ vào một chỗ nói: "Số 6 đó."

Chu Dương nhìn sang, chỗ đó có một chiếc Polo, "Đó là xe cô hay là người khác đỗ bừa?" Anh hỏi.

"Xe tôi."

Chu Dương nhíu mày, không hỏi nhiều. Cuối cùng anh đỗ xe cách vị trí cửa thang máy khá xa.

Hai người lên lầu vào nhà, Chu Dương trông thấy bên tường phòng khách đã chất đầy gạch men sứ, lại đi đến cửa ra vào buồng vệ sinh, bên trong cũng chồng chất gạch.

Anh dựa vào khung cửa, châm một ***.

Triệu Hằng hỏi anh: "Thế nào, hiện tại bắt đầu ốp được chưa? Anh cần mấy ngày thì làm xong?"

Chu Dương nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác quái dị, có chút cảm thán —— À, hoá ra cũng không phải lợi hại như vậy nha.

Anh cầm ***, chỉ xuống túi Triệu Hằng, nói: "Gọi điện thoại cho quản lý Ôn, bảo anh ấy mang xi-măng và cát tới."

Triệu Hằng sững sờ.

Chu Dương nhắc nhở: "Nếu anh ấy không nghe, cứ gửi tin nhắn đi."

Quản lý Ôn quả nhiên không nghe máy, Triệu Hằng gửi xong tin nhắn, mặt không biểu cảm ôm cánh tay, chờ đối phương nhắn lại.

Chu Dương hút xong ***, điện thoại Triệu Hằng cũng không có động tĩnh. Triệu Hằng đưa di động thả lại trong túi, quay người nhìn về phía Chu Dương, "Ngày mai chín giờ anh đến, xi-măng và cát sẽ đúng giờ đưa đến."

Giọng cô chắc chắn, Chu Dương liếc một vòng trên mặt cô, nói tiếp: "Tường gạch ốp buồng vệ sinh cần keo dán, cái đó cô phải tự mua."

Triệu Hằng cũng không hỏi cái gì là keo dán: "Cần bao nhiêu tiền?"

"Một thùng từ 300 đến 400."

Triệu Hằng nhanh nhẹn rút ra 400 trong ví đưa cho Chu Dương nói: "Anh mua giúp tôi."

Chu Dương kinh ngạc, nhận lấy tiền.

Triệu Hằng quay người, tiếng giày cao gót vang lên.

Chu Dương nhìn theo bóng lưng cô, híp mắt, lập tức bật cười.

Xem ra thực sự tức giận.

Chu Dương đuổi theo, cho cô đi nhờ xe tải, lại đồng ý với yêu cầu của cô, nửa đường thả cô xuống, cũng không biết cô muốn đi đâu.

Ngày hôm sau, Chu Dương mang theo một thùng keo dán, chín giờ kém năm đến trước cửa phòng 1003, nhìn thấy Triệu Hằng trong phòng xoay người mỉm cười, vuốt đầu cô bé con, nhìn thấy anh xuất hiện, cô hòa nhã gọi một tiếng: "Anh Chu."

Cô bé con đeo ba lô nhỏ, ôm bình nước nhỏ màu hồng phấn chơi. Chu Dương bỏ thùng keo dán xuống, đưa cho Triệu Hằng 50 tệ, Triệu Hằng nhận lấy, nhìn về phía quản lý Ôn luôn cười ha hả, "Vậy tôi đi trước." Lại nhìn Chu Dương.

Chu Dương gật đầu: "Yên tâm đi."

Triệu Hằng vừa đi, quản lý Ôn khẽ thở phào, "A Dương, tôi đã nói với cậu rồi, loại phụ nữ này muốn mạng đấy!"

Chu Dương xé hộp đựng gạch, ngồi xổm trên mặt đất hỏi: "Cô ấy đã làm gì?"

"Xế chiều hôm qua tôi ở trong tiệm lão Ngô nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông, bảo tôi đi chuyển xe."

Lão Ngô là chủ cửa hàng mành rèm, Chu Dương đợi quản lý Ôn nói tiếp.

Quản lý Ôn nói: "Tôi cho rằng cản trở xe người khác, ai ngờ chạy tới xem xét, Triệu Hằng này đứng ở bên cạnh xe. Không biết cô ta nhớ được biển số xe tôi lúc nào, thấy xe tôi đỗ ở đó, lại không biết tôi ở đâu, báo cảnh sát giao thông nói tôi đỗ xe sai chỗ!"

Chu Dương cũng không cởi hộp nữa, ngồi lắng nghe.

Quản lý Ôn không cần anh hỏi, kể sinh động như thật: "Tôi hỏi cô ta làm thế nào tìm được xe tôi, cậu đoán xem cô ta nói gì?"

Chu Dương không kìm lòng được hỏi: "Cô ấy nói gì?"

Quản lý Ôn tinh tường nhớ rõ hình ảnh xế chiều hôm qua, khuôn mặt Triệu Hằng đẹp đẽ, khí chất mềm mại, cách ăn mặc đầy vẻ tri thức đứng ở nơi đó, nói: "Cửa hàng trang trí nội thất ở bên trong thành phố tập trung cũng chỉ có mấy con phố, trước đó anh từng giới thiệu với tôi một số cửa hàng trang trí nội thất, tôi nghĩ có lẽ anh rất quen thuộc với những chỗ mình đề cử này, theo lý mà nói sẽ thường xuyên đến, cho nên điều tra địa chỉ xong tôi tìm tới. Vốn còn muốn đi trên con đường này, nếu như không nhìn thấy xe của anh, sẽ đi mấy khu cư xá khác tìm xem, lần trước anh đã nói bây giờ mỗi ngày anh phải chạy năm căn hộ, nhưng tôi nghĩ có lẽ anh sẽ không ở đó."

Triệu Hằng mỉm cười, "Vận may của tôi không tệ, thật sự tìm được anh. Quản lý Ôn, trước chín giờ sáng ngày mai tôi yêu cầu nhìn thấy xi-măng và cát."

Quản lý Ôn nhớ lại xong, lắc đầu nói: "Cậu nói xem, đây là dạng phụ nữ gì!"

Chu Dương móc ra hộp TL, rút ra một ***, quản lý Ôn cho là anh sẽ đưa mình một điếu, nhưng Chu Dương căn bản đã quên.

Quản lý Ôn cũng không bận tâm, anh ta đã trút hết với Chu Dương rồi.

Tiêngs động ra ra vào vào, Chu Dương không nghe thấy. Anh ngậm lấy ***, tiếp tục tháo hộp đựng gạch.

Tháo một lát, anh cong khóe miệng, cười ra tiếng.

Loại phụ nữ này thật đúng là "Muốn mạng người"!