Xuân Khởi

Chương 9

Mùa đông này vô cùng lạnh, nhưng có lẽ hôm nay thời tiết ban ngày tốt, cho nên buổi tối gió cũng không đến mức rét thấu xương hoặc cũng có thể là vì uống Rượu.

Triệu Hằng cũng không uống say, nhưng mùi Rượu vẫn hơi lâng lâng. Cô đạp xe một lát, ngửi thấy được trong gió có mùi lạnh buốt thuộc về mùa đông, cô hít sâu, ý nghĩ càng tỉnh táo.

Triệu Hằng đạp một vòng quanh đó, càng đạp tốc độ của cô càng lúc càng nhanh, lúc thấy đèn đỏ cô không nhịn được muốn tiến lên, bánh xe sát vạch trắng, cô mới vội phanh lại.

Đến lúc quay lại, cô trở lại tốc độ chầm chậm.

Lúc Triệu Hằng đi vào nhà trọ, nữ chủ nhà duỗi mười ngón tay ra hong khô móng tay vừa sơn, gió từ cửa mang theo cả mùi Rượu vào, sắc mặt nữ chủ nhà khó coi, quan sát Triệu Hằng từ trên xuống dưới.

Triệu Hằng cũng không thèm để ý ánh mắt bắt bẻ của đối phương, nữ chủ nhà đeo kính râm đủ một tuần mới tháo xuống, Triệu Hằng cũng hoặc nhiều hoặc ít đoán được một chút chuyện của cô ta. Người này độc thân, bất động sản lại nằm trên danh nghĩa cô ta, trong phòng vệ sinh có đồ dùng của đàn ông, có một lần đối phương không khống chế được âm lượng điện thoại, Triệu Hằng nghe được mấy từ mấu chốt, "Vợ anh", "Nằm mơ ", "Tiền ", "Đánh người ", "Còn thẻ tín dụng".

Triệu Hằng đoán có lẽ cô ta thiếu rất nhiều nợ, mà trước mắt không có ai giúp cô ta trả, bất đắc dĩ cô ta mới phải cho thuê một gian phòng.

Nhưng tất cả những điều này đều không có liên quan gì tới Triệu Hằng, cô ở năm tháng sẽ rời đi.

Triệu Hằng thay sang dép lê, cười với đối phương. Nữ chủ nhà liếc cô, đột nhiên hỏi: "Cô có công việc chính thức chứ?"

Triệu Hằng vén mái tóc dài nói: "Có chứ."

Nữ chủ nhà: "Vậy là tốt rồi. Nhớ kỹ cô không thể mang đàn ông về đây qua đêm."

Triệu Hằng thờ ơ đáp: "Tôi biết rồi."

"Tôi nấu chè đậu đỏ, cô muốn ăn thì tự vào phòng bếp lấy."

Triệu Hằng nói lời cảm ơn: "Ừ, cám ơn cô."

Triệu Hằng cũng không ăn chè đậu đỏ, cô tắm rửa xong trở về phòng, đặt chiếc bàn gấp nhỏ lên giường, mở laptop ra, bắt đầu viết "quảng cáo".

Cô làm việc rất ít khi không dứt khoát, gần đây thiếu tiền, kiếm tiền tất nhiên xếp vị trí đầu tiên. Môi giới vắc-xin phòng bệnh HPV vừa có tiền trực tiếp mà vừa nhanh, cô viết đủ tư liệu, viết xong một chữ cuối cùng ấn vào gửi đi.

Cô làm việc năm năm, tích góp từng tí một không ít mối quan hệ, rất nhanh có người bạn trả lời.

Triệu Hằng nhắn lại: "Không chỉ xử nữ mới có thể tiêm vắc-xin phòng bệnh ung thư cổ ***, mà tầm hai mươi sáu tuổi là lúc tốt nhất để tiêm vắc-xin phòng bệnh loại chín, cậu muốn tiêm cũng được, nhưng hiệu quả nhất định sẽ không cao."

"Loại hai, loại bốn, loại chín giống nhau đều phải tiêm ba mũi hết, nửa năm đến một năm là xong... Đương nhiên, phải bay đến Hồng Kông ba lần."

"Bảo bạn trai cậu đưa đi tiêm, đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại."

"Phương diện này cậu không cần quan tâm, tớ sẽ giúp cậu làm thỏa đáng."

Triệu Hằng uống nước, không ngừng nhắn lại. Trong phòng hơi oi bức, cô xuống giường khẽ kéo cửa sổ lên, từ trong khe hở nhìn thấy ngọn đèn tàn tạ xa xa, có một loại cảm giác xa hoa kỳ quái.

Lại một tin mới đến, là Tưởng Đông Dương gửi.

"Đang làm gì thế?" Đối phương hỏi.

Anh ta làm việc ở tổng công ty tỉnh ngoài, họp lớp cấp ba anh ta mới trở về, những ngày này thỉnh thoảng anh ta sẽ gửi tin nhắn hỏi han.

Triệu Hằng còn chưa nhắn lại, lại có một tin mới đến: "Công ty sắp cho nghỉ đông rồi, chậm nhất cuối tuần này tớ sẽ về, mang một ít đặc sản cho mọi người, phần của cậu và Lý Vũ San, đến lúc đó tớ đưa cho cậu nhé?"

Qua một lúc, "Ừ."

Triệu Hằng nhắn xong, kéo toàn bộ tấm rèm ra, cảnh dêm lan tràn tiến vào.

Hai ngày sau, thời tiết dần ấm lên. Chu Dương giặt áo jacket, sau khi phơi khô lại mặc, hoàn thành hết công việc của mấy căn phòng trong tay.

Tiểu Á bàn với chị gái cùng nhau về quê ăn Tết. Chu Dương chỉ có một mình, không có ý định lãng phí tiền xe. Anh nhân lúc đồ ăn còn chưa tăng giá, đi chợ mua một đống về chất vào tủ lạnh, chuẩn bị trải qua năm nay.

Hôm nay thứ năm, xe tải đã sửa xong, Chu Dương và Tiểu Á đạp xe xích lô tới chỗ sửa xe, di chuyển xong hết dụng cụ, Tiểu Á đi công ty lắp đặt thiết bị tìm quản lý Ôn trả xe.

Tóc Vàng đưa hoá đơn, Chu Dương bấm số điện thoại trên tấm danh thϊếp kia. Anh đi thẳng vào vấn đề: "Chu Dư Vĩ sao? Đã có phí sửa xe rồi."

Người đầu bên kia điện thoại không từ chối, lại bảo anh gửi số tài khoản ngân hàng tới, nói: "Trước 4:30 tôi sẽ chuyển cho anh. Mặt khác, tôi muốn hỏi anh một chút, anh là bạn của Triệu Hằng sao?"

Đây là lần thứ hai Chu Dương nghe được tên đầy đủ của Triệu Hằng, cái tên này nghe như của đàn ông ấy. Bữa cơm tối ngày hôm ấy là lần cuối cùng hai người liên lạc.

Anh không đáp.

Đầu kia lại hỏi: "Anh có thể cho tôi số của Triệu Hằng không?"

Chu Dương chống tay lên xe tải, hai ngón tay kẹp lấy danh thϊếp, híp mắt đọc thông tin trên đó, giọng nói trầm thấp, như lầm bầm lầu bầu, "Số điện thoại?"

"Đúng, số điện thoại của cô ấy."

Chu Dương nói: "Anh thanh toán tiền sửa xe trước đi đã." Anh cúp điện thoại luôn.

Tóc Vàng cầm cặp ***g, vừa ăn vừa đi tới hỏi anh: "Xong chưa? Tiền đã tới chưa?"

"Đợi anh ta chuyển khoản." Chu Dương nói.

"Anh ăn chưa? Không thì ở lại đây cùng ăn." Tóc Vàng mời.

"Không được, tôi phải đi đón Tiểu Á." Chu Dương kéo cửa xe ngồi lên.

Tóc Vàng miệng đầy đồ ăn, cậu ta và cơm đưa vào trong miệng, đi đến bên cửa xe nói: "Lần nào đó mang người đẹp đến, em làm chủ!"

Chu Dương đuổi cậu ta đi, dùng sức đóng cửa xe lại. Tóc Vàng ăn cơm quay trở về cửa tiệm, quay người phát hiện xe còn chưa đi, kỳ quái nhìn quanh, thấy Chu Dương cúi đầu nhìn di động, cậu ta cũng không xen vào nữa.

Trong xe, Chu Dương nhìn chằm chằm màn hình, sau đó mở hộp TL trên kệ, rút ra một điếu ngậm trong miệng, cũng không châm lửa.

Bờ môi khẽ nhúc nhích, cắn TL, anh gõ ra một hàng chữ: "Chu Dư Vĩ hỏi tôi số điện thoại của cô, tôi không trả lời."

Chờ một lát, điện thoại vẫn im lặng.

Chu Dương hạ cửa kính xe xuống, hút thuốc, khởi động xe.

Khi sắp đến công ty lắp đặt thiết bị, quản lý Ôn gọi điện thoại tới, Chu Dương mở loa ngoài. Quản lý Ôn nói: "Tiểu Á nói cậu sắp tới? Đã tới chưa?"

Chu Dương: "Sắp đến rồi."

"Tôi đang ở cửa hàng đồ gia dụng, cậu tới đó đi, tôi có việc tìm cậu."

Đã đến nơi, Chu Dương đỗ xe. Cửa hàng đồ gia dụng nằm ngay cạnh công ty lắp đặt thiết bị, Chu Dương vào cửa hàng bắt chuyện với ông chủ, quản lý Ôn kéo ghế ra nói: "Ngồi đi."

Tiểu Á ngồi ở trong góc chơi điện thoại, Chu Dương ngồi vào bên cạnh bàn dài trưng bày đồ, hỏi: "Chú tìm cháu có chuyện gì thế?"

Quản lý Ôn nói: "Sang năm cậu ba mươi rồi nhỉ?"

Chu Dương chia cho ông một ***, thuận tay ném cho chủ tiệm một cái, sau đó nói: "À vâng, thế nào ạ?"

Quản lý Ôn cười, mỡ trên mặt dính sát vào nhau, "Vợ tôi có đứa cháu gái là con của người bạn, qua năm nay là hai sáu, bây giờ đang làm nhân viên giấy tờ cho một công ty bên ngoài, ngũ quan đoan chính, người cũng điềm đạm, trong nhà chỉ có một mình cô bé, điều kiện cũng không tệ, vợ tôi nghe nói trong nhà chuẩn bị cho cô bé đi xem mặt, nghĩ ngay đến cậu đầu tiên."

Chu Dương không ngờ tới quản lý Ôn muốn làm mai mối cho mình, anh liếc đối phương, khẽ “À”.

Quản lý Ôn nói: "Vợ tôi đưa ảnh chụp của cậu cho cô bé xem, người ta đồng ý tiếp xúc với cậu."

Chu Dương nói: "Chú giúp cháu cảm ơn cô, chuyện xem mặt thì thôi."

Quản lý Ôn khuyên nhủ: "Cậu cũng trưởng thành rồi, nếu không lập gia đình thì còn đợi tới khi nào?"

"Thôi được rồi." Chu Dương không muốn nói chuyện này.

Dù sao quản lý Ôn cũng không phải phụ nữ trung niên, không làm được khuyên bảo tận tình, ông đành phải nói: "Để tôi về nói với cô cậu."

Chu Dương chuẩn bị đứng lên, "Vậy cháu về đây."

"Đợi một chút ——" Quản lý Ôn gọi anh lại, "Cậu giúp tôi chuyện này đã."

"Chuyện gì?"

"Nữ chủ nhà họ Triệu ở Hoa Vạn Tân Thành bây giờ đang ở công ty, cậu giúp tôi nghĩ cách tiễn cô ta đi."

Chu Dương dừng lại, "Cô ấy đến đây?"

Quản lý Ôn vẻ mặt đau khổ: "Bên chỗ cô ta đưa gạch men sứ đến rồi, nhưng bên chỗ tôi không có người làm việc, nói với cô ta công nhân đều đã về quê ăn Tết rồi, cô ta cũng không nói gì, hôm nay lại chạy tới công ty chờ tôi."

Chu Dương mỉm cười, lại kéo ghế ra ngồi xuống, "Cho nên chú trốn ở đây hả?"

Quản lý Ôn nói: "Nếu không thì tôi còn có thể làm sao nữa? Tôi thực sự sợ cô ta."

"Công nhân thật sự đều về quê ăn Tết rồi?"

Quản lý Ôn liếc anh, thở dài, hạ giọng: "Công ty không xuất được ra tiền, công nhân không chịu làm, tôi cũng chỉ là người làm thuê, có thể có cách nào chứ?"

Chu Dương suy nghĩ, tựa lưng vào ghế nói: "Chú còn không đuổi được, thì cháu có cách nào chứ?"

Quản lý Ôn sớm đã có ý định: "Cậu giúp thêm mấy ngày thì thế nào?"

"Ôi, không làm." Chu Dương trả lời dứt khoát.

"Vậy hôm nay qua đó xin lỗi, tiễn cô ta đi. Cậu coi như giúp tôi làm qua loa đi."

Chu Dương xoay điện thoại yên tĩnh trong tay, vẫn lắc đầu.

Quản lý Ôn than thở, đứng dậy chuẩn bị “đi đày”. Chu Dương cùng ông đi ra ngoài, Tiểu Á ngừng chơi, đi theo phía sau hai người.

Bên ngoài công ty lắp đặt thiết bị bày biện rất nhiều bồn hoa, trên cửa kính dán ít hình mừng xuân. Chu Dương đi đến bên cạnh xe tải, nghiêng nghiêng nhìn lại, vừa vặn có thể trông thấy cô gái ngồi trên ghế sa lon bên trong, nhàn nhã uống trà, cúi đầu lướt điện thoại. Tóc dài màu nâu rủ xuống, che khuất non nửa khuôn mặt cô, ánh mặt trời tạo ra hình dáng ௱ô** lung.

Âm báo tin nhắn đột nhiên vang lên, anh mở điện thoại, nhận được tin trả lời: "Không cần nói cho anh ta."

Quản lý Ôn lề mà lề mề đang muốn đi vào công ty, đột nhiên nghe thấy Chu Dương gọi ông lại.

"Quản lý Ôn —— "

Triệu Hằng đã chờ ở chỗ này một giờ, công ty lắp đặt thiết bị đãi khách chu đáo, có ghế sô pha, có nước trà, còn có đồ ăn, cô vừa làm việc vừa chờ đợi, thật sự không hề mất kiên nhẫn.

Cô vừa nhắn xong tin cho Chu Dương, đột nhiên nghe thấy giọng anh.

"CôTriệu."

Triệu Hằng ngẩng đầu, "Anh Chu?"

Chu Dương đi đến bên cạnh bậc thang, nói: "Hiện tại quản lý Ôn có việc, tôi đi đến nhà cô xem thế nào nhé?"

Triệu Hằng như cười như không nhìn anh, "Vậy sao, chú ấy có việc gì?"

Chu Dương im lặng một lát, lập tức nhìn chằm chằm vào mặt cô, khóe miệng cong lên, "Đi thôi." Chu Dương quay người đi hai bước, sau đó quay đầu lại, hếch cằm thúc giục.

Triệu Hằng suy nghĩ, cầm balo lên, đuổi kịp bước chân của anh.

Tiểu Á đợi ở bên ngoài, thấy hai người đi ra, cậu mở cửa xe.

Chu Dương làm thủ ngữ, Tiểu Á mở cửa, chui vào mái hiên phía sau xe. Triệu Hằng ngồi vào ghế cạnh tài xế.

Xe chậm rãi rời đi, Tiểu Á ôm chân ngồi trên một cái thùng dụng cụ, cằm tựa lên đầu gối, trợn mắt nhìn phía trước. Tầm nhìn có hạn, cậu cũng không nhìn thấy hai người ngồi trước nói gì.