Sáng hôm sau, Khương Miên vẫn tỉnh dậy trong vòng tay của Tần Phong
Bây giờ cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với việc họ sẽ luôn thức dậy trong vòng tay nhau.
Khương Miên liếc nhìn Tần Phong vẫn còn đang ngủ say, lặng lẽ xuống giường đi tắm rửa, nhặt chú thỏ bông trên sàn lên đặt bên cạnh gối.
Tần Phong mở mắt ra ngay sau khi cô rời đi.
Anh uể oải vươn vai, quay mặt nhìn thỏ bông cười đắc ý.
Khương Miên đang đánh răng trong phòng tắm thì ngây người.
Cô đang nhớ lại những gì Tần Phong đã nói tối qua.
Anh ấy chọn tình yêu, anh ấy nói anh sống thiên về tình cảm.
Khương Miên đang nghiêm túc cân nhắc xem liệu anh và cô có cần thiết phải phát triển mối quan hệ hay không.
Có vẻ như là không cần thiết.
Nếu họ thật sự vun đắp mối quan hệ này, đến lúc li hôn sẽ rất đau khổ.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều khi kết thúc một cuộc hôn nhân không có tình cảm.
Vì vậy, sau bữa sáng khi chuẩn bị đi chụp ảnh cưới, Khương Miên rút tay khỏi vòng tay Tần Phong.
Tần Phong kinh ngạc quay mặt nhìn cô, nhạy bén hỏi: “Bà xã, em không vui sao?”
Khương Miên không nhận ra cảm xúc buồn tủi từ sau trong đáy lòng mình, cô bình tĩnh phủ nhận: “Không ạ.”
Tần Phong không tin, “Em còn không cho anh nắm tay.”
Khương Miện cắn chặt miệng, thấp giọng nói: “Em cảm thấy… không cần thiết.”
“Tại sao lại không cần?” Tần Phong nghiêm túc nói: “Tiếp xúc thân thể có thể giúp tình cảm vợ chồng tốt hơn mà.”
Khương Miên lắc đầu, “Đừng vun đắp tình cảm vợ chồng nữa.”
“Tại sao?” Tần Phong nhíu mày.
Anh nhận ra rằng Khương Miên đang chống lại anh.
Hai người đứng trong sân, mặt trời trên cao chiếu rọi lên họ.
Khương Miên ngẩng mặt lên nhìn Tần Phong, nhưng ánh sáng mặt trời buộc cô phải nheo mắt lại.
Tần Phong đưa tay che trên trán cho cô khỏi nắng.
“Tại sao em lại không muốn vun đắp tình cảm vợ chồng?” Anh lại hỏi.
Khương Miên thành thật nói: “Không có tình cảm đến lúc li hôn sẽ…”
Cô còn chưa nói xong, Tần Phong đã nhíu mày, bất đắc dĩ cắt ngang: “Em đang nói cái gì vậy?”
Anh còn không chờ cô trả lời, thẳng thắn nói: “Khương Miên, anh có trách nhiệm nói cho em biết, thời điểm anh đồng ý lấy em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.”
Tần Phong dừng một chút, bổ sung nói: “Em tốt nhất cũng đừng nghĩ nữa.”
Đây là lần thứ hai anh gọi cô bằng tên đầy đủ sau khi kết hôn.
Thường anh sẽ gọi cô như vậy khi cô làm anh tức giận.
Khương Miên dường như không kịp phản ứng, cô ngơ ngác nhìn anh, chậm rãi chớp mắt.
Tần Phong cụp mắt nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng chữ nói: “Hôn nhân không phải trò đùa, khi em đồng ý lấy anh, em cũng đã phải xác định rằng sẽ có thêm một người là anh đồng hành trong suốt quãng đường còn lại mà đúng không?”
Khương Miên buồn bã nói: “Em nghĩ rằng anh sẽ …”
“Em cho rằng anh lợi dụng em xong thì sẽ li hôn ư?” Tần Phong tức giận cười lớn, “Ở trong mắt em, anh chỉ là một tên khốn nạn như vậy sao?”
Khương Miên lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Cô nghiêm túc trả lời anh: “Không, đàn anh, anh là người tốt, không phải tên khốn.”
Tần Phong lập tức bị cô chọc cười, lửa giận cứ như vậy tiêu tan.
“Bà xã,” anh lại nắm lấy tay cô, nói với cô bằng giọng ấm áp không chút đùa cợt như thường ngày: “Hôn nhân không thể một mình anh duy trì, cần hai chúng ta cùng đồng lòng gìn giữ.”
“Vì vậy, đừng nghĩ đến việc ly hôn mà cùng anh vun đắp mối quan hệ này, được không?”
“Xét cho cùng, chúng ta là những người muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với nhau”.
“Cuối cùng, sẽ chỉ có hai chúng ta cùng nhau đi đến cuối đời mà.” Anh cười nói.
Thái độ chân thành của Tần Phong khiến Khương Miên không thể từ chối.
Trước khi từ chối theo bản năng, cô gật đầu theo bản năng, nhẹ nhàng đồng ý: “Vâng ạ”.
Nói chuyện với Tần Phong xong, Khương Miên bỗng thấy lòng mình thoải mái hơn nhiều.
Tài xế Dương Tuấn đã lấy xe ra khỏi gara từ lâu, ông chứng kiến hết thảy đôi vợ chồng trẻ hết cãi vã rồi lại làm hòa.
Dương Tuấn mỉm cười, thấy Khương Miên được Tần Phong yêu thương như vậy ông cũng hạnh phúc lây.
Trên đường đến phim trường, Khương Miên yên lặng nghe nhạc trên xa, cô ngẫm nghĩ về những lời Tần Phong đã nói.
Càng nghĩ cô càng thấy đáp án hiện rõ trước mặt.
Chính là, anh đã buông bỏ được người trong lòng kia, đối phương giờ chỉ là quá khứ, không liên can gì nữa.
Nếu chưa buông bỏ được, chắc anh còn chẳng thèm quan tâm đến cuộc liên hôn này, nói gì đến chuyện vun đắp tình cảm với cô.
Nếu anh đã quyết định sẽ dành phần đời còn lại để ở bên cô, nghĩa là trái tim anh vẫn còn chỗ, còn chỗ cho cô trú ngụ.
Khương Miên thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không nghĩ đến việc ly hôn nữa.
Sau khi nghe anh nói, cô quyết định sẽ cố gắng thử với anh một lần.
Vì Khương Miên thấy Tần Phong nói rất đúng, một cuộc hôn nhân không thể chỉ một bên cố gắng, phải là cả hai người cùng nhau dốc lòng.
Khi lái xe, Tần Phong cứ nghĩ mãi sao Khương Miên lại bỗng nhiên như vậy vào sáng nay.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh chỉ có thể đưa ra một suy đoán, vấn đề chắc là mấy câu tối qua bọn họ trao đổi trước khi ngủ.
Cô hỏi anh ấy sẽ chọn tình thân hay tình yêu, anh nói rằng anh sẽ chọn tình yêu, còn nói đùa rằng anh là kiểu người sống thiên về tình cảm.
Cô gái ngốc nghếch này có phải đang đặt mình vào vị trí của một người thân, nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi cô vì một người phụ nữ khác đấy chứ?
Tần Phong bình tĩnh hỏi Khương Miên: “Bà xã, em phân chia tình thân và tình yêu như thế nào?”
Cô không kịp đề phòng trước câu hỏi này, Khương Miên ngây ra: “Hả?”
Tần Phong nói: “Không phải tối hôm qua chúng ta đã nói chuyện tình thân và tình yêu sao? Mới chỉ em hỏi anh, anh còn chưa hỏi em, em sẽ chọn tình thân hay tình yêu?”
Khương Miên không chút do dự trả lời: “Tình thân.”
Tần Phong lập tức hỏi: “Vậy, anh đối với em là người thân hay là người yêu?”
Khương Miên không chút do dự nói: “Người thân ạ”.
Cô với anh thì có tình yêu đâu ra chứ.
Tần Phong nói: “Nhưng chúng ta không có quan hệ huyết thống.”
Khương Miên chớp chớp mắt, chợt hiểu ra: “Anh dùng có hay không quan hệ huyết thống để phân chia tình thân và tình yêu à?”
Tần Phong nhướng mày, “Ừ.”
“Bà xã là người anh yêu, đương nhiên phải là tình yêu rồi”.
Khương Miên: “…”
Nghe cũng có lí.
Cho nên, tối hôm qua anh chọn tình yêu, nghĩa là.. chọn cô sao?
Cô hơi bối rối hỏi: “Tại sao anh lại chọn tình yêu?”
Tần Phong cười nói: “Người đi cùng anh đến hết cuộc đời này chẳng phải là người anh yêu sao? Không phải cha mẹ cũng không phải con cái, anh chọn như vậy có gì không hợp lí?”
Bị anh thuyết phục, Khương Miên lắc đầu: “Không có.”
Không có gì không hợp lí, chỉ là thấy hơi kì lạ.
Nhưng cô không thể nói điều đó ra.
Một lúc sau tin nhắn Wechat của Minh Tình nhảy đến.
[Ngày mai nắng đẹp: A Miên, bộ ảnh của cậu hoàn thành rồi đó, bản mềm tớ gửi vào mail cho cậu rồi, tớ còn rửa mấy tấm cậu thích đóng khung đẹp đẽ luôn, khi nào cậu rảnh thì qua lấy hay tớ đi gửi cho cậu?”
Dù Minh Tình vẫn làm việc trong công ty của nhà họ Minh, nhưng cô còn có một nghề tay trái là mở một studio.
Những bức ảnh của Khương Miên đều do cô ấy tự chụp.
Khương Miên vui sướиɠ mà cười khúc khích.
Tần Phong tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Sao bỗng vui vẻ vậy?”
Khương Miên cao hứng nói với anh: “Bộ ảnh Tình Tình chụp cho em hoàn thành rồi.”
“Đàn anh, buổi tối trước khi về nhà có thể ghé qua studio của Tình Tình không? Em nóng lòng muốn xem ảnh lắm rồi.”
Tần Phong thở dài: “Em không cần phải hỏi ý kiến anh, trực tiếp yêu cầu là được mà.”
“Ồ, vâng ạ.” Khương Miên giờ mới nhớ ra anh đã từng nhắc cô chuyện này rồi.
Cô lập tức đổi lời, nhẹ giọng nói: “Đàn anh, chiều nay chụp ảnh cưới xong dẫn em đến studio của Tình Tình nhé!”.
Tần Phong cười cười, thuận thế đáp ứng: “Được.”
Khương Miên hẹn Minh Tình tối nay sẽ đến studio của cô lấy ảnh.
Buổi chụp ngày hôm nay diễn ra rất suôn sẻ, Khương Miên đã không còn mất tự nhiên, cứng nhắc như lần trước, hiệu quả đạt được rất tốt.
Buổi chụp hình kết thúc trước thời hạn, khi đội chụp ảnh đang thu dọn đạo cụ, nhϊếp ảnh gia nói với Tần Phong và Khương Miên đang chuẩn bị rời đi: “Tần tổng và Tần phu nhân có thể suy xét đến việc ngày mai chụp một bộ ảnh ngoài biển xem?”
Tần Phong còn chưa kịp nói gì Khương Miên đã trực tiếp từ chối: “Không được, tôi không thích biển.”
Tần Phong âm thầm ghi nhớ rằng cô không thích biển, sau đó cười nói: “Cứ nghe theo vợ tôi đi.”
Thợ chụp ảnh hơi tiếc nuối, nhưng vẫn tôn trọng họ, dù sao đó cũng là ảnh cưới của Tần Phong và Khương Miên, anh ta chỉ đưa ra đề nghị và xem họ có thích không.
Khi Tần Phong và Khương Miên đến studio, Minh Tình đang nhàn nhã uống cà phê và chỉnh sửa ảnh.
Cô nhìn hai người nắm tay nhau bước đến, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Tình Tình, tớ tới lấy ảnh” Đôi mắt sáng ngời của Khương Miên tràn đầy chờ mong.
Minh Tình đưa một chiếc túi cho Khương Miên, cười nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều ở trong này, có một album ảnh và một vài bức ảnh đóng khung, còn lại bao nhiêu tớ sẽ làm 1 cuốn album nữa cho cậu.”
“Được.” Khương Miên cười đáp.
“Các cậu chụp ảnh cưới xong chưa?” Minh Tình hỏi: “Sao đến sớm vậy?”
Khương Miên khẽ mỉm cười nói: “Hôm nay chụp rất thuận lợi, hoàn thành trước thời hạn.”
Ming Qing nhướng mày, nhắc lại một cách đầy thâm ý: “Chụp rất thuận lợi cơ à.”
Cô lại nhớ đến hai bàn tay nắm chặt cùng nhau bước vào, rồi câu “Anh yêu em” mà Tần Phong nói với Khương Miên khi chơi trò chơi đêm đó.
Minh Thanh nhướng mi, nhìn Tần Phong đầy thăm dò.
Người đàn ông đứng phía sau Khương Miên, đang rũ mắt cười nhìn cô ấy.
Dù ngăn cách bởi chiếc kính cũng chẳng thể giấu được sự thâm tình và chiều chuộng của anh.
Chậc chậc.
Minh Tình thấy có vẻ như cô đã hiểu rõ mọi thứ.
Rời khỏi studio, vừa lên xe Khương Miên đã vội mở album ra xem.
Vừa xem cô vừa vui vẻ chỉ cho Tần Phong: “Em thích cái này, còn có cái này nữa!”
Tuy nhiên Tần Phong đang lái xe, không thể phân tâm cùng cô xem hình.
Anh cảm nhận được niềm vui của cô, bất đắc dĩ nói: “Bà xã, giờ em có chỉ anh cũng không xem được, chờ về đến nhà em cho anh xem nhé.”
Khương Miên vui vẻ nói: “Vâng ạ.”
Tần Phong không nhịn được cười khi nghe tông giọng cao vυ't của cô.
Đến nhà họ Tần, Tần Phong đỗ xe lại, tháo kính để lại trong xe.
Sau đó anh xuống xe, chủ động nắm tay Khươngg Miên dẫn cô vào nhà.
Sân trước của nhà họ Tần rất rộng, từ chỗ đậu xe đến trước cửa nhà chính phải đi qua một đoạn đường lát đá xanh ngoằn ngoèo.
Vì đã lâu đời rồi nên con đường đá xanh không còn bằng phẳng lắm, Khương Miên vô tình vấp phải.
Tần Phong lập tức nắm chặt tay cô, còn đưa tay kia ra đỡ lấy cô, sợ cô ngã xuống.
Khương Miên mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm, nói với anh ấy: “Em không sao, cảm ơn đàn anh”.
Cô thậm chí còn không để ý rằng mình đang cảm ơn anh một cách vô thức.
Tần Phong khịt mũi không nói gì.
Sau khi chào hỏi đơn giản những người ở đó, Tần Phong đưa Khương Miên lên lầu rồi về phòng.
Vừa bước vào Khương Miên bỗng bị Tần Phong ấn lên cửa.
Cô lập tức kinh hoảng mở to hai mắt, lúng túng hỏi: “Đàn anh, anh sao vậy?”
Đôi mắt đen láy của Tần Phong lóe lên những mảnh sáng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, lười biếng cười nhắc nhở cô: “Vừa rồi lúc anh đỡ em ở dưới lầu, em đã nói gì với anh?”
Khương Miên nghiêm túc nhớ lại rồi trả lời: “Em đã nói là, em không sao cảm ơn anh..”
Cô chợt che miệng, hốt hoảng nhìn anh rồi chớp chớp mắt.
Tần Phong nắm cổ tay cô, kéo tay cô ra, ấn tay cô vào tấm ván cửa.
Ngón trỏ của anh dán vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Bà xã,” Tần Phong ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm Khương Miên, dịu dàng nói với cô: “Chúng ta đã thỏa thuận, một khi em nói xin lỗi, anh sẽ hôn em một cái.”
Khương Miên rũ mắt, không dám nhìn anh, theo bản năng cắn môi không nói gì.
Tần Phong chậm rãi tới gần cô, cách cô càng lúc càng gần.
Khoảnh khắc mũi anh chạm vào đôi mắt đang nhắm chặt của Khương Miên, Tần Phong lại dừng lại.
Anh duy trì khoảng cách mơ hồ này, thấp giọng thì thầm: “Anh hôn em được không?”
Vì là lần đầu tiên nên Tần Phong vẫn muốn cho cô một cơ hội.
Nếu cô nói không, anh sẽ tha cho cô lần này.
Khương Miên vẫn bối rối mà nhắm tịt mắt.
Cô im lặng một lúc, sau đó gật đầu rất nhẹ, và một tiếng “ừm” rất khẽ phát ra từ cổ họng.
Nếu cô đã hứa sẽ cùng anh vun đắp tình cảm thì cô cũng nên cố gắng tiến lên một bước.
Không thể để mỗi anh chủ động được.
Tần Phong hơi sửng sốt, anh vốn đã chuẩn bị rằng cô sẽ từ chối.
Một giây sau, đôi môi mềm mại của Khương Miên đã bị anh mạnh mẽ chiếm giữ.