Nửa đêm.
Tần Phong tỉnh ngủ vì lạnh.
Anh mở mắt ra và thấy chăn đã bị Khương Miên cướp trọn.
Cô quay lưng về phía anh, độc đoán ôm một cục chăn bông, còn kẹp chăn giữa chân.
Tần Phong vừa bất lực vừa buồn cười.
Anh lớn từng này tuổi rồi nhưng là lần đầu tiên gặp chuyện như này.
Tần Phong không còn cách nào khác, đành phải từ từ kéo chăn trong lòng Khương Miên.
Anh đắp chăn cẩn thận cho hai người, thì đột nhiên Khương Miên quay người, rất tự nhiên ôm lấy Tần Phong.
Tần Phong hoàn toàn không ngờ được cô sẽ đột nhiên ôm chầm lấy mình.
Anh cứng đờ người, không dám cử động, thậm chí trong vô thức còn nín thở.
Một lúc sau, anh thấy Khương Miên vẫn ngủ ngon lành, không có dấu hiệu tỉnh lại nên từ từ đặt tay lên người cô, cũng ôm lấy cô.
Khóe miệng Tần Phong nhếch lên, hạ thấp giọng nói: “Cục cưng, đây là em động thủ trước, anh chỉ đáp lễ mà thôi.”
Tất nhiên Khương Miên đang say giấc nồng kia không thể đáp lại anh.
Vì vậy, Tần Phong rất bình tĩnh ôm bà xã mình, tiếp tục ngủ.
Mặc dù có hơi dày vò thân thể, nhưng trái tim lại rất hạnh phúc.
Mấy tiếng sau.
Nắng ban mai đúng hẹn chiếu sáng rực rỡ.
Khương Miên ngủ đến khi tự thức giấc, mơ màng mở mắt ra, cô theo thói quen muốn lật người sang nằm ngang, sau đó vươn vai.
Kết quả là giây tiếp theo, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắc sảo trước mặt.
Cô mở to hai mắt, tầm mắt rơi vào cánh tay anh đang đặt trên người mình, sau đó lại quay sang, tận mắt nhìn thấy cánh tay của cô đang ôm lấy eo anh, một chân còn đang gác trên chân anh.
Giống như khi cô ấy ngủ với thỏ bông ở nhà.
Cô lập tức muốn trở mình và lùi ra xa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Phong mở mắt ra.
Anh ngái ngủ nhìn Khương Miên, chậm rãi nói: “Chào buổi sáng bà xã.”
Khương Miên ngay lập tức “đóng băng”.
Hai má cô đỏ bừng, tai và cổ cũng bị nhuộm đỏ theo.
Giây tiếp theo, Khương Miên nhanh chóng rút tay và chân trên người Tần Phong lại.
Cô ngồi dậy, cúi đầu xuống, bối rối thì thào đáp lại: “Chào buổi sáng…”
Tần Phong cười híp mắt nhìn cô, quan tâm nói: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Toàn thân Khương Miên như bị đốt cháy.
Đôi mắt lấp lánh của cô cố né tránh, khuôn mặt ửng hồng quay lại nhìn anh, lời nói gần như thì thầm: “Cũng…được”
Không đợi Tần Phong nói tiếp, Khương Miên xoay người nhảy xuống giường, rất nhanh nói: “Em đi tắm rửa.”
Sau đó, người liền biến mất ở cửa phòng tắm.
Tần Phong nhàn nhã nhướng mày, nụ cười trên miệng lại càng thêm sâu.
Anh nằm trên giường, lòng vui vẻ cười thành tiếng.
Chú thỏ con nhìn là muốn bắt nạt.
Rất đáng yêu.
Thật ra cô đã trở mình không ôm anh nữa, thậm chí còn quay lưng về phía anh, chỉ là không nằm cách xa anh, vẫn gối đầu lên cánh tay anh.
Anh đã sớm thức dậy, cố ý lén lút xoay người cô lại, sau đó lặng lẽ nắm lấy tay cô, để cô vòng tay qua eo anh
Cô cũng rất phối hợp, chủ động duỗi chân qua.
Tần Phong chỉ muốn cho Khương Miên thấy cảnh tượng cô chủ động ôm lấy anh.
Anh muốn xem cô tỉnh dậy sẽ hốt hoảng thế nào.
Không có gì vui hơn là trêu chọc vợ mình.
Cô xấu hổ cúi đầu và ậm ừ không ra nước mắt.
Sau khi nhốt mình trong phòng tắm, Khương Miên đưa tay che lấy khuôn mặt nóng bừng.
Một lúc sau, Khương Miên vỗ vỗ mặt, cố gắng thuyết phục bản thân rằng không có gì, chỉ là ngủ… không hiền thục lắm, và cũng chưa làm điều gì quá mức.
Nếu tự tiện ôm anh không được tính là quá mức..
Sửa soạn xong, Khương Miên cũng điều chỉnh được lại tâm trạng.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, soi mình trong gương thở dài một hơi rồi mới mở cửa bước ra ngoài.
Tần Phong ngồi bên giường bấm điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên nhìn cô.
Khương Miên đeo băng đô hình con thỏ, không thèm ngoảnh đầu đi đến phòng thay đồ, chỉ ném lại cho anh một câu: “Anh đi tắm rửa đi.”
Khi nói cô thậm chí còn không nhìn anh.
Thấy cô giả bộ bình tĩnh, Tần Phong lại không nhịn được cười thành tiếng.
Cô gái nhỏ thật thú vị.*
*Đoạn này tác giả dùng từ lóng 好犯规 /Hǎo fànguī/ dịch word-by-word nghĩa là sự phạm luật mà lại tốt đẹp. Mình thấy từ này hay dùng khi idol có mấy biểu cảm, hành động khiến fan phải gào thét, kiểu như “Trời ơi anh 好犯规 quá rồi nha” (Khum bíc giải thích dị mọi người hiểu hok ) Nói chung là mình thấy nó đồng nghĩa với dụ hoặc, quyến rũ, mê hoặc. Nhưng ngữ cảnh không hợp nên mình dùng thú vị, có ai có cách diễn đạt hay hơn thì góp ý mình với nhé
Khi Tần Phong đến phòng thay đồ, Khương Miên đã thay đồ xong và đang trang điểm.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ xếp và một chiếc váy đuôi cá màu đen.
Một chiếc cài nhỏ hình cá heo xanh được cài trên áo, tô điểm bằng chữ “JM” bằng kim cương, giống như được thiết kế dành riêng cho cô
Nhớ đến chuyên ngành của cô, Tần Phong nghĩ chiếc trâm này hẳn là do chính cô thiết kế.
Anh hơi nhướn mày, xoay người bắt đầu chọn quần áo và phụ kiện.
Khương Miên đã sửa soạn xong, cô mở ngăn kéo bàn trang điểm lấy hộp trang sức đựng cặp nhẫn cưới do chính cô thiết kế.
Cô mở ra, đeo chiếc nhẫn nữ vào ngón áp út bên phải.
Một chiếc nhẫn đẹp như vậy nếu chỉ để trong hộp trang sức thì quá lãng phí.
Dù đã có nhẫn cưới trên tay, nhưng cô vẫn phải đeo món quà tự làm cho chính mình ra ngoài.
Khương Miên cất hộp nhẫn nam vào trong ngăn tủ, vừa mới đứng dậy đi ra ngoài Tần Phong liền gọi cô: “Bà xã.”
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh ấy gọi như vậy, nhưng Khương Miên vẫn rất bất ngờ.
Cô quay lại ngây ngốc nhìn anh.
Tần Phong đã mặc áo sơ mi và quần tây, đang thắt dây lưng.
Dáng người anh rất đẹp, là dáng tam giác ngược tiêu chuẩn, vai rộng eo nhỏ, thắt lưng màu đen làm nổi bật vòng eo thon gầy gợi cảm.
Khương Miên sững người .
Sao… anh ấy lại thay quần áo?
Cô còn ở đây mà.
Nhưng Khương Miện cũng cảm thấy nhẹ nhõm, may là cô chỉ quay lưng về phía anh, không nhìn thấy gì cả.
Nếu không sẽ lại cực kì xấu hổ.
Tần Phong thản nhiên cười hỏi: “Có thể giúp anh thắt cà vạt không?”
Khương Miên vẫn đang ngây người, cũng không thắc mắc sao anh không tự thắt mà lại nhờ mình.
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi bước đến bên anh.
Anh đã chọn sẵn cà vạt và đặt nó lên tủ, bên cạnh là một chiếc cài bằng đá sapphire hình cá voi và một chiếc đồng hồ nam trị giá hàng triệu đô la.
Cô cầm lấy cà vạt, cô chỉ cao 165 cm, hoàn toàn trở thành “người tí hon” trước Tần Phong cao đến gần 190cm.
Qin Feng rất phối hợp, vừa thắt dây lưng vừa cúi đầu xuống, để cô có thể với tới mà không cần nhón chân.
Hai người gần nhau đến mức hơi thở quyện vào nhau.
Khương Miên nín thở, trái tim cô cũng như ngừng đập trong phút chốc.
Cô hơi đỏ mặt, nghiêm túc thắt cà vạt cho anh rồi vuốt phẳng cổ áo anh.
Sau khi mặc âu phục vào, anh rất tự nhiên nhờ cho cô: “Em giúp anh cài lại cài áo được không?”
Mà chính anh ấy lại nhặt đồng hồ lên và bắt đầu đeo.
Khương Miên lấy chiếc cài cá voi saphire, ghim nó vào ve áo của anh.
Qin Feng chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Miên cả buổi, không chú ý rằng có thêm một chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải của Khương Miên.
Lúc Khương Miên đang giúp anh cài chiếc trâm, cô ngẩng đầu liền thấy người đàn ông kia đang nhàn nhã nhìn mình, lúc này mới muộn màng nhận ra anh có thể tự mình thắt cà vạt và cài áo, nhưng anh vẫn cố tình nhờ cô giúp.
Khương Miên bình tĩnh hỏi: “Anh nhờ em giúp, là vì anh có việc gấp phải đến công ty à?”
Tần Phong cầm kính chậm rãi đeo lên sống mũi, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Miên, bên môi nở nụ cười nhẹ: “Anh không hề vội.”
“Anh nhờ em giúp là vì muốn bồi dưỡng tình cảm.” Anh không chớp mắt nói dối: “Anh thấy trên mạng có người nói, làm vậy sẽ giúp tình cảm vợ chồng tốt hơn nên thử một chút.
Khươnh Miên sốc đến không nói nên lời.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khương Miên, Tần Phong nhẹ nhàng cười nói: “Mặc dù cuộc hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu, chỉ là cuộc hôn nhân mà mỗi người đều có mục đích riêng, nhưng anh sẽ nghiêm túc và cố gắng hết sức để trở thành một người chồng tốt. Dành cho em sự chiều chuộng, quan tâm, lãng mạn, tất cả những gì có thể anh đều cho em. Nếu không có tình cảm, chúng ta cứ từ từ vun đắp.”
Khương Miên thực sự không giải thích được lý do gì khác ngoài việc tối hôm qua cô đã nhắc đến việc “li hôn”.
Chẳng lẽ anh sợ cô làm ầm ĩ đòi ly hôn nên mới tỏ thái độ kiên định như vậy?
Khương Miên suy nghĩ một chút, cảm thấy mình giải thích một chút, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm đi, bây giờ em sẽ không li hôn với anh đâu.”
Tần Phong như bị chấn động, biểu tình ngây ngốc, sau đó không thể tin hỏi: “Cái gì mà “bây giờ” sẽ không li hôn với anh?”