Tuy rằng nàng rất muốn đánh nát đầu kẻ đứng sau, nhưng Cơ Trăn Trăn cũng hiểu rõ chuyện này không thể nóng vội.
Sau khi dặn dò mấy người có mặt phải giữ bí mật, Cơ Trăn Trăn mang theo khảm đao và túi thơm đựng tóc người chết kia.
"Trăn Nương, thật sự không cần ta giúp sao?" Không Ly nhìn tay nhỏ của Cơ Trăn Trăn.
Cho dù đứng bên cạnh tiểu nha đầu này, hắn cũng có thể cảm nhận được âm khí, vậy mà Cơ Bát Nương chỉ dùng vải bọc đồ vật của người chết lại rồi xách trên tay.
Thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi, chẳng lẽ Cơ Bát Nương này thật sự có chút bản lĩnh?
"Không cần chàng giúp, thứ âm sát này lạnh thấu xương, người ngoài nghề đừng nên chạm vào."
Nói đến đây Cơ Trăn Trăn cười híp mắt, nàng nháy mắt với Không Ly: "Nếu chàng vẫn còn là tiểu hòa thượng ngày ngày ăn chay niệm Phật thì có thể giúp ta cầm thứ này, nhưng sáng nay chàng đã cùng ta ăn cháo thịt, còn cưới tức phụ, chậc."
Không Ly đối diện với ánh mắt trêu chọc của nàng, hắn dùng tay che miệng ho nhẹ: "Trăn Nương, ta đã hoàn tục nhiều năm."
"Ôi chao, ngại ngùng cái gì, ta cũng không cấm chàng ăn thịt, đợi sau này thân thể ta bình thường trở lại, ta sẽ giúp chàng phá luôn giới sắc!"
"Khụ khụ, khụ khụ khụ..." Không Ly không chú ý, hắn bị sặc nước miếng.
Cơ Trăn Trăn đắc ý cười to: "Ha ha ha, ha ha ha ha..."
Giống hệt tiếng cười của Cơ lão cha và các ca ca, không hổ là người một nhà.
Đã Cơ Trăn Trăn dám nhận việc này, tự nhiên là vì nàng có bản lĩnh này.
Nàng có thể cảm nhận được đạo hạnh của mình vẫn còn, chỉ là bị ấn ký công đức trên thân thể này phong ấn hơn phân nửa, nhưng một phần nhỏ còn lại cũng đủ để nàng đi ngang khắp thiên hạ, ai bảo kiếp trước nàng là đại lão chứ.
Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bước đi đầy tự tin!
Trúc Y và Tiêm Liễu rất nhanh liền mang đến vải trắng, chu sa, rượu vàng mà Cơ Trăn Trăn cần.
Tuy rằng tay nàng nhỏ lại còn nhiều thịt, nhưng cây bút lông không lớn không nhỏ kia vẫn bị tay nhỏ của nàng nắm chặt, nàng viết chữ rất lưu loát, giống như rồng bay phượng múa.
Phù văn phức tạp nhưng không rườm rà trên vải trắng được nàng viết một mạch, không hề có cảm giác bị tắc nghẽn.
Cuối cùng, nàng vung bút lên, phù văn hoàn thành, có ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất.
Đương nhiên, ánh sáng vàng này chỉ có Cơ Trăn Trăn nhìn thấy.
Cơ Trăn Trăn dùng vải trắng vẽ phù văn này để bọc khảm đao và túi thơm lại, âm khí luôn luôn muốn chui vào trong xương cốt kia vậy mà biến mất không còn tăm hơi.
Trúc Y và Tiêm Liễu nhìn với vẻ mặt kinh ngạc.
Không Ly nhìn tay nhỏ của Cơ Trăn Trăn một lúc, hắn có vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
"Đây là trừ tà phù, một canh giờ sau âm khí của thứ này sẽ bị loại bỏ chín phần, ba ngày sau đảm bảo sẽ biến mất hoàn toàn."
"Không ngờ Trăn Nương lại có bản lĩnh như vậy." Không Ly mỉm cười: "Nhưng chuyện này rất quan trọng, Trăn Nương thật sự không định nói cho nhạc phụ và mấy vị huynh trưởng sao?"
Cơ Trăn Trăn nghiêm mặt nói: " Cha ta không giấu được chuyện, nếu nói với hắn ta, ngày mai cả thiên hạ sẽ biết, chẳng phải là đánh động rắn sao?"
"Nhưng Trăn Nương thế đơn lực bạc, nên điều tra từ đâu?"
Cơ Trăn Trăn nghe vậy, nàng đảo mắt, đột nhiên nàng cười toe toét với hắn: "Ai nói ta thế đơn lực bạc, không phải còn có lang quân sao."
Lúc này Cơ Trăn Trăn vẫn đang đứng trên ghế, nàng nhón chân vỗ vai Không Ly, nàng cười đến mức không thấy mắt đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tròn trịa đáng yêu: "Biệt viện của lang quân ở ngoại ô kinh thành, cách xa hoàng cung lại rộng rãi, rất thích hợp nuôi mấy tiểu đồ vật đáng yêu đó."