Tiểu chủ tử Cơ Trăn Trăn căng mặt bánh bao nhỏ không nói lời nào, hai nha hoàn trong lòng thấp thỏm.
Tuy rằng thời gian ở Trấn Quốc Công phủ không dài, nhưng hai người bọn họ sống rất thoải mái ở đây, lão gia và các lang quân của Trấn Quốc Công phủ không chỉ dễ gần mà còn rất hào phóng, bọn họ vào phủ chưa đến một năm, eo đã to thêm ba vòng.
Trúc Y và Tiêm Liễu không muốn sống những ngày tháng lang bạt bấp bênh nữa.
"Cô nương, chúng ta có gì không ổn sao?" Trúc Y cẩn thận hỏi.
Cơ Trăn Trăn lập tức cười, nàng lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu: "Không có gì không ổn, rất tốt, trước kia ta ở đạo quan nhiều năm, cũng học được một ít thuật xem tướng và bói toán, cho nên mới nhất thời nổi hứng xem cho hai người. Hai người các ngươi lúc nhỏ vận mệnh long đong, nhưng sau khi gặp được quý nhân, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió."
Tiêm Liễu hai mắt sáng lên, nàng ta lập tức nói: "Vị quý nhân này nhất định là lão gia và cô nương, sau này ta và Trúc Y nhất định sẽ hầu hạ cô nương thật tốt, báo đáp ân tình của cô nương!"
Đều là tiểu nha đầu mười bốn, mười lăm tuổi, thanh xuân xinh đẹp, nhìn qua rất đáng yêu.
Vị tân lang quân bên cạnh vốn đang nhìn thẳng phía trước, bỗng liếc mắt sang: "Trăn Nương còn biết xem tướng và bói toán sao?"
"Những thứ ta biết đâu chỉ có nhiêu đó, nhưng hai thứ này là ta giỏi nhất. Nói chứ, nếu lang quân không bị trời phạt, bản lĩnh đoán trước tương lai của chàng nhất định rất hiếm thấy trên đời, tuyệt đối không phải là thuật bói toán tầm thường của ta có thể so sánh." Cơ Trăn Trăn nói với vẻ mặt như cười như không.
Không Ly dừng lại một chút, sau đó hắn thở dài một tiếng với vẻ mặt buồn bã: "Ta không bằng một phần mười của các sư huynh ở Thông Thiên Tự, đáng tiếc sư phụ và các sư huynh bị ta liên lụy, sau này không còn khả năng đoán trước tương lai nữa."
Cơ Trăn Trăn bĩu môi nhỏ.
Nàng không biết đám hòa thượng của Thông Thiên Tự có khả năng đoán trước tương lai hay không, nhưng trên người Không Ly không có khí chất của người trong nghề, trừ khi hắn che giấu rất kỹ, hoặc là hắn chỉ biết suy đoán mà không biết tu luyện.
Nhưng bản lĩnh của thuật sĩ đều liên quan đến tu luyện, không tu luyện mà chỉ suy đoán, chẳng phải là muốn chết sớm sao?
Ngũ tật tam khuyết không phải là trò đùa, tiết lộ thiên cơ mà không có tu vi hộ thân, tuyệt đối sẽ chết yểu.
Thêm vào đó, người xưa vốn sống không lâu, ối giời, vậy chẳng phải khó sống nổi hai mươi tuổi?
Không Ly năm nay bao nhiêu tuổi, hình như là mười tám tuổi.
Cơ Trăn Trăn bĩu môi nhỏ. Nếu ở hiện đại, hắn chỉ là một học sinh cấp ba đang vất vả học tập mà thôi.
Nhưng cũng không thể so sánh như vậy, dù sao người xưa cũng trưởng thành sớm.
"Lang quân, không biết các đại sư của Thông Thiên Tự dùng biện pháp gì để suy đoán tương lai?" Cơ Trăn Trăn cười híp mắt hỏi.
Không Ly nghiêm túc trả lời hai chữ: "Bí mật."
Cơ Trăn Trăn khóe miệng giật giật: "Lang quân có thể gợi ý một chút xíu được không?"
Không Ly đại sư đã hoàn tục nhiều năm chắp tay trước ngực, hắn híp mắt lại: "A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối."
Cơ Trăn Trăn liếc xéo hắn: "Người xuất gia vừa mới cưới tức phụ à?"
Trước mặt ta mà còn giả bộ cái gì!
Không Ly ngượng ngùng nói: "Nhất thời quên mất, Trăn Nương đừng trách."
Cơ Trăn Trăn không thèm so đo với tiểu hòa thượng.
"Đi thôi Không Ly đại sư, hôm nay ta sẽ dẫn chàng đi mở mang kiến thức, để chàng xem bản lĩnh của ta, ta phải tìm ra kẻ đứng sau hãm hại Cơ gia, gϊếŧ chết hắn ta!" Giọng nói mềm mại của Cơ Trăn Trăn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Nói xong, nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu đại sư chắp hai tay nhỏ sau lưng, nàng vốn định làm ra vẻ cao nhân, nhưng vì chân quá ngắn, thân hình quá tròn trịa, lúc nàng đi trông nàng giống như một con chim cánh cụt béo ú.
Không Ly nhìn tiểu mập mạp ngây thơ đáng yêu kia, hắn che giấu ý cười trong mắt, hắn thong thả đi theo phía sau, dáng vẻ rất nhàn nhã.