Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 43:

Thời gian chờ đợi luôn rất lâu, Diệp Thanh Quân không tìm được chương trình nào thú vị, liền dời tầm mắt đến chỗ khác, thấy một quyển tạp chí đặt trên bàn trà.

Thật ra bây giờ cơ bản toàn là sách báo điện tử, tạp chí bằng giấy đã rất hiếm thấy, cậu có chút kinh ngạc cầm lên, mở đại một trang, vừa uống trà vừa xem.

Trong này cũng không phải nội dung ban đầu của tạp chí, mà là ảnh chụp được dán vào, có thể thấy được trong hình đều cùng một người, đó chính là Diệp Thanh Quân, ảnh chụp đủ loại khoảnh khắc đều có.

Diệp Thanh Quân suýt chút nữa phun trà trong miệng ra: “……” CMN, cái này có hơi đáng sợ, không hiểu sao có cảm giác si hán, có phải cậu đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn hay không.

Không, đây chắc chắn là ảo giác của cậu, nói không chừng là do Ngu Khê lo rằng lâu như vậy không gặp, quên luôn mặt của kim chủ nên mới dán đi.

Ôm tâm trạng như vậy, Diệp Thanh Quân lại lật tiếp vài tờ, sắc mặt càng thêm trắng. Ảnh chụp đằng trước còn trông như chụp từ trên bản tin thời sự xuống, đằng sau… hoàn toàn là ảnh chụp lúc cậu ở nhà, ăn cơm đọc sách gì đó đều có, đây căn bản chính là chụp lén!

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, biết người biết mặt không biết lòng… Ai mà nghĩ được một người ngại ngùng như Ngu Khê lại làm ra loại chuyện này!

Lý trí nói với cậu, hiện tại nên để quyển sách này lại, giả bộ chưa từng xem, nhưng Diệp Thanh Quân vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ, lại lật tiếp vài tờ. Trong đó có không ít ảnh chụp chung, mà trên ảnh, trừ cậu ra thì mặt người khác đều bị móc xuống… nhìn qua đặc biệt đáng sợ.

Nhưng Tống Gia hay xuất hiện nhất lại không bị móc xuống, chỉ là trên mặt bị gạch rất nhiều đường. Từ độ nông sâu của nét bút thấy được, người làm chuyện này lúc ấy đã dùng sức lực rất lớn, có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Diệp Thanh Quân nhanh chóng gập sách lại, đặt về chỗ cũ: “……” Bây giờ cậu rời đi còn kịp không vậy.

“Để ngài đợi lâu rồi.” Ngu Khê bưng điểm tâm từ trong phòng bếp đi ra.

Diệp Thanh Quân giả làm vẻ mặt bình thường, tâm tình phức tạp nhìn Ngu Khê, dù thế nào cũng cảm thấy người như cậu ta không giống biếи ŧɦái!

“… Vì sao lại luôn nhìn tôi?” Ngu Khê giống như rất ngại ngùng, đem điểm tâm đặt ở trước mặt cậu: “Nếu không chê, vậy xin mời nếm thử.”

“Không có gì không có gì.” Diệp Thanh Quân cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa định cho vào trong miệng, liền nhớ tới ảnh chụp vừa mới nhìn thấy, động tác lập tức cứng đờ.

Lại nói, điểm tâm này sẽ không bị hạ thứ gì chứ… Cậu ăn như vậy thực sự ổn sao?

“Sao vậy?” Ngu Khê tức khắc có chút căng thẳng: “Do tôi làm không ngon sao? Nếu không muốn ăn cũng không cần miễn cưỡng… ”

Diệp Thanh Quân nói: “Tuyệt đối không phải do cậu làm không ngon! Chỉ là… Đột nhiên tôi hơi đau bụng, để tôi đóng gói mang về ăn đi.”

“Ừm.” Ngu Khê gật gật đầu, lại như thể vô tình nói: “Nghe nói Tống tiên sinh trở về cùng ngài, cậu ấy thích ăn loại điểm tâm nào vậy? Nếu có thể, tôi sẽ làm giúp một ít.”

Sau đó liền hạ độc chết Tống Gia sao! Ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu cậu chính là cái này, nhanh chóng nói: “Không cần, hiện tại Tống Gia đang xa nhà, tạm thời sẽ không trở về. Thật là đáng tiếc, hắn không ăn được điểm tâm cậu làm.”

“Khi nào gọi tôi, tôi đều có thể hỗ trợ.” Sắc mặt Ngu Khê có chút ảm đạm, nói: “Nhưng ngài đối đãi Tống tiên sinh, quả nhiên không giống đối đãi những người khác, có đôi khi thực sự hâm mộ cậu ấy.”

Diệp Thanh Quân nói: “… Kỳ thực cậu cũng không cần nghĩ như vậy.” Hiện tại, không chừng Tống Gia còn đang ở hành tinh khác, ăn sinh vật gì đó.

Bầu không khí thực sự quá rối rắm, cậu cũng chuẩn bị nói lời tạm biệt, đứng lên nói với Ngu Khê: “Vậy tôi về trước đây.”

“Ừm.” Ngu Khê mỉm cười nói: “Chỉ sợ rằng hôm nay ngài không về được.”

Ê! Sao nhanh như vậy đã lộ bộ mặt thật rồi, nhịn thêm mấy năm nữa không được à?!

Diệp Thanh Quân liền chạy nhanh về phía cửa, kết quả chưa chạy được mấy bước đã nhũn hết cả người, ngã lăn quay trên mặt đất, muốn cử động một chút cũng không có sức lực. Lúc này cậu mới nhận ra, tuy vừa rồi cậu không ăn điểm tâm nhưng đã uống nước trà! Quá đê tiện, vậy mà hạ thuốc ở trong nước trà!

Hình như Ngu Khê đã sớm tính toán tốt, hiện tại mới đứng lên, chậm rãi rảo bước đến bên cạnh Diệp Thanh Quân, ngồi xổm xuống, vuốt ve lưng cậu: “Xem ra ngài đã xem cuốn sách tôi đặt trên bàn rồi nhỉ .”

Hắn đặt ở chỗ đó chẳng phải là để người ta xem hay sao! Diệp Thanh Quân không thấy được mặt Ngu Khê, chỉ có thể phỏng đoán biểu cảm của hắn ở trong lòng, thử thăm dò nói: “Tại sao lại muốn làm như vậy? Tôi không biết là tôi có lỗi với cậu ở chỗ nào.”

“Không có, là do ngài đối xử với tôi quá tốt.” Ngu Khê nói: “Vậy nên khiến tôi có suy nghĩ không nên có, đều là tôi sai…”

Diệp Thanh Quân: “Cậu không sai, cậu rất tốt, tôi cảm thấy chúng ta có thể phát triển mối quan hệ yêu đương bình thường, cậu để tôi đứng lên trước đã.” Đúng là tạo nghiệp, mấy người này, ai cũng không để cho người ta bớt lo, nghĩ vậy lại cảm thấy Tống Gia còn đáng yêu một chút.

“Không. Tôi biết, người ngài thích là Tống Gia.” Ngu Khê nói: “Đúng là khiến người ta phải ghen tị. Nếu tôi là hắn thì thật hạnh phúc biết bao.”

“Cậu sẽ hối hận, cậu lớn lên đẹp hơn Tống Gia!” Diệp Thanh Quân nói.

Ngu Khê dừng một chút, nói tiếp: “Chỉ là một khuôn mặt thì đâu thể chứng minh được gì… Nếu có thể có được thứ tôi muốn, dù có huỷ hoại khuôn mặt này cũng không đáng kể.”

“Thật ra cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ chơi đùa một chút mà thôi! Tôi chính là một kẻ ăn chơi trác táng, thấy người nào yêu người đó, mới không có chân ái!” Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Cậu cũng biết mà, kỳ thực người tôi thích là một người khác, chỉ vì Tống Gia trông khá giống mà thôi.”

“……” Ngu Khê dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi ghi âm hết rồi.”

Nghe thấy "ghi âm", cả người Diệp Thanh Quân đều không bình tĩnh nổi: “Đậu má, rốt cuộc cậu muốn thế nào! Phạm tội là sai!” Còn ghi âm, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ!

“Dù sao đây đều là tư liệu quý giá về ngài.” Ngu Khê nói: “Trên thực tế, nơi này cũng lắp cameras. Lúc trước ở bên kia, không có cơ hội để tiếp cận ngài thật là quá đáng tiếc.”

Diệp Thanh Quân đột nhiên cảm thấy may mắn, cũng may là cậu không lên được, bằng không chẳng phải là toi rồi!

Sau đó, Ngu Khê duỗi tay ôm cậu lên, đúng, chính là nói ôm là ôm! Dùng thân hình gầy yếu tinh tế kia.

Diệp Thanh Quân khϊếp sợ, chẳng lẽ người yếu gà nhất trong thế giới này thật ra là cậu à? Vì sao những người khác đều có thể bế một người đàn ông lên dễ như trở bàn tay vậy, việc này căn bản không khớp với vẻ bề ngoài có được không!

Sau đó, Ngu Khê cúi đầu hôn một cái trên trán cậu: “Bây giờ ngài chỉ thuộc về tôi… Thật khó có thể tưởng tượng, tôi còn tưởng rằng ngày này sẽ vĩnh viễn không đến.”

Diệp Thanh Quân cố gắng kéo dài một chút thời gian: “Chờ đã, xuân dược lúc trước có phải cũng do cậu động tay động chân không?!” Bây giờ nghĩ lại cũng rất khả nghi, vậy mà trước đây cậu không hề nghi ngờ, đều là do Ngu Khê trông quá lương thiện.

“Đúng vậy.” Mặt Ngu Khê đỏ lên: “Định nhân lúc đó đuổi những người khác đi nhưng không thành công…… Lại nói, đều do ngài quá tốt, vốn cho rằng có thể cứ thế giảm bớt không ít tình địch.”

CMN, tên này mới là kẻ tâm cơ nhất!

Diệp Thanh Quân: “ …Vậy, vậy chuyện gia đình của cậu có thật không?”

Ngu Khê giật mình, sau đó nói: “Những việc này về sau hẵng nói.” Hắn ôm Diệp Thanh Quân ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy điểm tâm nói: “Vẫn nên ăn chút gì đó lót bụng trước đi.”

Diệp Thanh Quân ngậm miệng không chịu mở, điểm tâm kia có 80% khả năng bị hạ xuân dược, cậu là thiểu năng mới đi ăn.

“Thật khiến tôi buồn rầu mà.” Ngu Khê thở dài: “Nhưng điểm này cũng là nét đáng yêu của ngài.”

Diệp Thanh Quân: “……” Cậu rất muốn lay lay bả vai Ngu Khê, bảo hắn nhìn cho kĩ cậu là một kẻ ăn chơi trác táng như thế nào. Thiết lập sặc mùi tra nam như vậy, rốt cuộc là hấp dẫn hắn ở chỗ nào!

“Vậy để tôi tới đút ngài ăn đi.” Ngu Khê mỉm cười nói vậy, đồng thời bóp nát điểm tâm trong tay.

Từ từ, tiếp tục như vậy thật sự sắp phát sinh kịch bản đáng sợ không thể miêu tả! Có phương pháp gì có thể giải quyết hay không!

Đến thời điểm mấu chốt này, Diệp Thanh Quân đột nhiên nhớ tới hệ thống, vội vã bảo hệ thống tạm thời bật hack cho mình.

Trong nháy mắt, cậu cảm giác lực lượng mất đi lại trở về trong thân thể, không cần suy nghĩ, trực tiếp đẩy Ngu Khê ra.

Ngu Khê kinh ngạc, không nghĩ tới vậy mà cậu có thể thoát ra, duỗi tay định tóm lấy cậu.

Diệp Thanh Quân tay mắt lanh lẹ tránh thoát, nói: “Hẹn gặp lại”, sau đó liền nhanh chóng chạy về phía cửa, dưới tác dụng của buff, không ai bắt kịp được tốc độ của cậu.

Cứ như vậy, cậu không hề quay đầu lại, hoàn toàn không thấy biểu cảm của Ngu Khê, cứ thế một hơi vọt xuống dưới lầu, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nhưng sức lực lại dần dần biến mất, do buff của hệ thống dần mất hiệu quả.

Đang chuẩn bị ra ngoài, Diệp Thanh Quân tinh mắt nhìn thấy ngoài cửa đứng hai mỹ nam tử, khí chất tuyệt hảo, giá trị nhan sắc siêu cao… Không sai, là Đàm Úc và Kỷ Vân Tu.

Hiện tại hai người kia vậy mà dám quang minh chính đại xuất hiện! Hơn nữa còn không bị bắt!

Diệp Thanh Quân chẳng cần động não cũng biết bọn họ tới tìm ai, xem ra là họ nghe được tin tức về cậu nên theo tới, thật là đáng sợ.

Thấy hai người họ đi vào, cậu vội vàng trốn đằng sau bồn hoa bên cạnh, cứ thế nhìn bọn họ lên lầu.

Thế mà thoát được, cậu cũng cảm thấy không quá khoa học, nhưng hiện tại mấy người muốn làm chuyện trái với pháp luật như cầm tù play đều tụ tập ở đây, nếu cậu không làm gì đó thì quá đáng tiếc.

Vì thế, Diệp Thanh Quân quyết định báo cảnh sát.