Cốt truyện này đâu chỉ là có chút biến hóa, quả thực là chạy loạn như thảo nê mã! Kịch bản nguyên tác cũng phải khóc thét.
“Sao có thể?” Tuy Diệp Thanh Quân đã biết chuyện này hẳn là sự thật, nhưng vẫn muốn giả vờ một chút, ra vẻ giật mình: “Nhưng tôi chưa từng nghe nói chuyện này.”
“Đương nhiên cậu không biết.” Vẻ mặt Đàm Úc lạnh nhạt, nói ra thân thế cực kì máu chó của bản thân.
Tóm lại, đây là cốt truyện về ân oán hào môn máu chó, bao gồm nɠɵạı ŧìиɧ, hãm hại, tính kế, tranh giành gia sản, con bị đánh tráo, tiếp theo còn có kịch bản bị thiến thường thấy… Từ từ, lẫn vào từ ngữ gì đó sai sai, cái cuối cùng kia căn bản là không bình thường được không, cha của Diệp Dịch Hàn có ổn không vậy!
Cốt truyện ban đầu vốn không xuất hiện người em trai này, chỉ nói là hai anh em không phải ruột thịt mà thôi.
“Nói như vậy, anh bắt cóc tôi là vì lấy lại thân phận của mình sao?” Diệp Thanh Quân cố gắng dùng suy nghĩ của người thường để lý giải hành vi của hắn, nhưng mà nghĩ thế nào cũng thấy dây xích trên cổ mình là thứ không nên xuất hiện! Làm sao mới có thể chơi loại tình thú (?) play này trên người của kẻ thù (?) chứ, rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy!
“Không.” Đàm Úc phủ nhận không chút do dự, căn bản là không làm theo kịch bản, khinh bỉ nói: “Tôi còn coi thường thân phận kia.”
“……” Diệp Thanh Quân thất bại, lại vực dậy tinh thần nói: “Tôi ở bên ngoài cũng có chút danh tiếng, tôi cứ mất tích như vậy nhất định sẽ có người phát hiện! Con phố kia cũng có camera, anh bắt cóc tôi căn bản là mất nhiều hơn được, rất nhanh sẽ có người đến cứu tôi.”
“Ồ, cậu nói rất đúng.” Đàm Úc đăm chiêu, sau đó cầm lấy dao gọt hoa quả bên cạnh, ngắm nghía ở trước mắt: “Nhưng bây giờ thả ra cũng quá phiền phức, không bằng tôi liền diệt khẩu luôn. Cậu thấy thế nào?”
Còn có thể thế nào đây?! Diệp Thanh Quân lập tức thay đổi ngữ khí, nói: “Thật ra hoàn toàn không có ai để ý sống chết của tôi, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người tới cứu tôi.”
Nhìn bộ dạng này của cậu, Đàm Úc hình như bị lấy lòng, nhìn đôi mắt cậu, vô cùng tùy ý nói: “Như vậy tôi liền yên tâm rồi. Lại nói, tôi chỉ muốn lật đổ Diệp gia mà thôi. Tuy Diệp gia không lọt mắt tôi nhưng cũng không thể để nó rơi vào trong tay người khác như vậy.”
Diệp Thanh Quân: “… Vậy, vậy anh muốn tôi giúp anh làm gì đó nên mới bắt tôi sao?” Ê, loại cảm giác ‘trời lạnh rồi, cho Diệp thị phá sản đi’ này là chuyện gì thế, hơn nữa sao cậu lại xui xẻo như vậy.
“Chỉ là vì tiện tay mà thôi.” Đàm Úc nói.
Kỳ thực làm em trai của Diệp Dịch Hàn, tuy Đàm Úc không có bệnh lãnh cảm nhưng hắn lại có căn bệnh kì quái, khi hắn đυ.ng tới da thịt người khác liền sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn và choáng váng. Bởi vì nguyên nhân này nên đã qua nhiều năm như vậy, Đàm Úc và anh trai hắn đều vẫn là xử nam…
Mà lúc trước, hắn không cẩn thận va vào Diệp Thanh Quân, Đàm Úc lại phát hiện khi mình đυ.ng phải cậu cũng không có loại cảm giác buồn nôn này, điều đó cho thấy cái gì thì không cần nói cũng biết. Vì thế, hắn liền mạo hiểm bị Diệp Dịch Hàn phát hiện kế hoạch, trực tiếp bắt trói cậu.
Diệp Thanh Quân: “!” Đối với chuyện thế này thì có gì mà tiện tay vậy, mau thả cậu ra được khônggg!
“Cơ mà nói tiếp, quan hệ giữa cậu và Diệp Dịch Hàn rất không tốt.” Đàm Úc đứng lên đi tới, đưa tay lên, lúc sắp chạm vào cậu lại dừng một chút, hơi do dự mới chạm vào gò má cậu.
Mỗi lần tiếp xúc với người khác trong quá khứ đều để lại hồi ức không hay, nhưng lần này hắn phát hiện, hóa ra chạm vào người khác ngoại trừ ghê tởm còn có cảm giác kì diệu như vậy. Hắn không nhịn được vươn một cái tay khác, hai tay nâng niu khuôn mặt cậu ở bên trong.
Diệp Thanh Quân cảm thấy rất vi diệu: “Quan hệ giữa tôi và hắn không tốt, sao vậy…” Cần phải làm ra loại động tác này sao?
Đàm Úc buông lỏng tay ra: “Nói như vậy, hắn hẳn là sẽ không đem tiền chuộc cho cậu, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Cái kia… Tôi vẫn tự lấy tiền chuộc đến được.” Coi như thật sự không có tiền, bán nhà đi cũng có thể đủ rồi chứ.
“Nhưng tôi không thiếu chút tiền như vậy.” Đàm Úc nắm cằm cậu, ánh mắt tối sầm mấy phần.
Sao người này lại phiền như thế!? Diệp Thanh Quân nói: “Vậy anh muốn cái gì!”
“Lại nói, những năm gần đây cậu vẫn luôn thay thế thân phận của tôi, sống cuộc sống hạnh phúc.” Đàm Úc mở miệng: “Hiện tại tôi muốn cậu dùng thân thể để trả lại.”
CMN! Diệp Thanh Quân sợ tới mức dịch về chỗ giường phía sau, mãi đến khi lưng dựa lên đầu giường, thực sự không có cách nào tiếp tục di chuyển mới dừng lại, cắn răng nói: “Anh không nên nhất thời kích động mà làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó! Anh và tôi làm chuyện này thì người chịu thiệt chính là anh đấy. Hơn nữa, anh không nghe ngóng được sao, khoảng thời gian trước tôi còn bao nuôi 50 minh tinh! Nói không chừng hiện tại tôi đã nhiễm phải bệnh gì, anh xác định là anh còn muốn xuống tay với tôi?”
Cậu cho rằng bản thân đang liều cái mạng già tự bôi đen, ai có thể có dũng khí như cậu.
Vẻ mặt Đàm Úc lạnh lẽo, đưa tay túm chặt dây xích, đem Diệp Thanh Quân kéo lại. Rõ ràng thân hình đối phương gầy yếu như vậy nhưng cậu dùng hết sức lực toàn thân cũng không chống cự được, lần đầu tiên có chút hối hận… Sớm biết vậy cậu liền dùng hết thời gian ở nhà lúc trước để rèn luyện! Bằng không làm sao sẽ yếu gà như bây giờ.
Sau đó, Đàm Úc duỗi tay tụt quần Diệp Thanh Quân, cậu bị hù chết: “Chờ đã, anh muốn làm cái gì?!”
“Tôi nghe nói cậu không cứng lên được.” Đàm Úc bình tĩnh nói: “Cho nên tôi muốn nhìn một chút xem rốt cuộc lời đồn có phải là thật hay không.”
“Nghe nói từ đâu vậy?!” Chẳng lẽ đây không phải bí mật sao, Diệp Thanh Quân cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng mà cậu lại không có cách nào phản bác! Bởi vì đây là sự thật, đúng là quá bất lực.
“Việc tôi nghe nói từ đâu không quan trọng, quan trọng là đây có phải sự thật hay không, không phải sao?”
Diệp Thanh Quân đau khổ thừa nhận: “Đúng là sự thật! Vậy nên không cần nói tiếp đâu!”
“Vậy lời mà cậu vừa nói cũng là lừa tôi?” Đàm Úc cười: “Trẻ con nói dối là sẽ bị trừng phạt nha.”
Trong lòng Diệp Thanh Quân có chút nổi da gà, nhắm mắt nói: “Ai, ai nói không cứng lên được thì không thể làm chuyện ấy?!” Sau khi nói xong, cậu cảm thấy hình như có cái gì đó tan nát, cũng không nhặt lại được…
“Được rồi, tôi sẽ tin cậu một lần.” Đàm Úc đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, mở miệng nói: “Nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không ép buộc cậu. Nhưng việc hiện tại cậu phải làm chính là lấy lòng tôi. Chỉ cần tôi vui vẻ là cậu có thể sống tốt ở chỗ này. Biết chưa?”
Diệp Thanh Quân nói: “Thế nếu anh không vui thì sao? Hơn nữa, khi nào thì tôi có thể rời đi…”
“Vậy tôi nghĩ có lẽ rất nhanh trên bản tin sẽ xuất hiện tin tức thiếu gia tài phiệt nào đó bất lực trong chuyện ấy.” Đàm Úc lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là cậu không thấy được tin tức kia, chờ Diệp gia sụp đổ thì cậu mới có thể. Nếu khi đó tôi không vui… hiện tại mỏ quặng ở tinh cầu xa xôi rất thiếu nhân lực, tôi tin là bọn họ không ngại thêm một người giúp đỡ.”
Diệp Thanh Quân gật đầu: “… Được, tôi biết rồi.” Lời nói lúc này mới đúng là anh em ruột… Khi hại người thì đều thích đưa đi đào than, kỳ thực chuyện này dù sao cũng tốt hơn là bị diệt khẩu, nhưng lại thập phần ác độc.
“Được, bây giờ cởϊ áσ đi.” Đàm Úc nói.
Diệp Thanh Quân vội vã bảo vệ quần áo của mình: “Khoan đã, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao!”
“Chỉ là để cậu cởϊ áσ mà thôi, lại không có cởϊ qυầи.” Đàm Úc nói xong liền vươn tay, chậm rì rì giúp cậu cởi cúc áo sơ mi. Nhiệt độ cơ thể làm hắn cảm thấy rất là thoải mái, giọng nói cũng không tự chủ được dịu đi rất nhiều: “Chúng ta cùng tâm sự đi.”
Diệp Thanh Quân: “……” Này, quần áo mới cởi được một nửa, có cái gì để mà tán gẫu chứ! Nhưng không tán gẫu lại không được: “Vậy anh thích ăn gì?”
“Không có gì đặc biệt thích ăn.”
“Thế sách thích đọc thì sao?”
“Không đọc.”
“…Vậy lúc nghỉ ngơi thường làm cái gì?”
“Không làm gì cả.”
Diệp Thanh Quân: “… Vậy anh có yêu thích việc gì không!” CMN còn có thể tiếp tục trò chuyện vui vẻ hay không đây, căn bản là chơi đùa cậu đi _(:3” ∠)_
“Tôi thích xem dáng vẻ tức giận của người khác.” Đàm Úc hơi hơi híp mắt, nhìn qua tâm trạng cũng không tệ lắm.
Lúc này, bên cạnh nhảy ra màn hình ảo, người mang bịt mắt trên mặt lúc trước hiện lên trong màn hình, mắt hắn nhìn thẳng nói: “Thiếu gia, một người khác không muốn ăn gì, nói muốn gặp ngài, nên làm thế nào?”
Đàm Úc: “Đừng để ý tới hắn. Để hắn đói bụng mấy bữa thì sẽ ăn.”
Diệp Thanh Quân: “… Lại nói, anh muốn bắt hắn để làm gì bây giờ?”
Đàm Úc suy nghĩ một hồi: “Mấy ngày nữa liền bán đi đào than đi, dù sao cũng không có tác dụng gì.”
“Không thể được!” Diệp Thanh Quân không chút nghĩ ngợi đã nói ra, sau đó cậu ý thức được bản thân lỡ lời, lập tức sửa miệng nói: “Bất kể nói thế nào, Tống Gia cũng là một nghệ sĩ có chút danh tiếng, cứ mất tích như thế thì không ổn đi, nói không chừng những chuyện anh làm sẽ bị phát hiện.” Hơn nữa, nếu như vai chính đi đào than thì cậu không dám tưởng tượng thế giới này sẽ vặn vẹo thành cái dạng gì.
“Cậu nói có lý.” Đàm Úc nói: “Vậy gϊếŧ hắn là được.”
“……” Có phải vừa nãy cũng là diễn biến như vậy không, Diệp Thanh Quân cảm thấy mình quả thực là tự làm tự chịu: “Không, từ từ, anh nên lí trí một chút đi!”
Tuy khả năng vai chính đi chầu trời là rất nhỏ, nhưng cân nhắc đến việc Đàm Úc là nhân vật đột nhiên nhảy ra, nếu thực sự có thể gϊếŧ chết Tống Gia thì làm sao bây giờ.