Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 33:

Tối hôm sau, sắc mặt Diệp Dịch Hàn khi đến thăm cậu liền không mấy tốt đẹp, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi nghe nói có tình nhân nhỏ của cậu tới thăm cậu? Cảm giác thế nào?”

Thật ra hắn ở công ty cảm thấy quá cô quạnh, không nhịn được mở xem video mà cameras ở bệnh viện quay được ( này! ), sau đó xem hết thảy trong mắt, lúc ấy suýt chút nữa đập nát màn hình, nhưng mà lúc sau cũng không biết tại sao mình phải tức giận.

Diệp Thanh Quân còn tưởng là thủ hạ của Diệp Dịch Hàn nói cho hắn, nói: “Khụ khụ khụ khụ, kỳ thực cũng không có gì, chỉ là gặp mặt bình thường mà thôi… Tình huống này em cũng không có khả năng làm chuyện gì đâu.”

“Cậu đã bị thương, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, sao có thể để những người râu ria đó quấy rầy cậu?” Diệp Dịch Hàn duỗi tay đè lại bả vai cậu, nghiêm mặt nói: “Sau này tôi sẽ để cho người trông cửa thêm cẩn thận. Lần sau nếu còn có ai trà trộn vào, tôi sẽ không buông tha hắn dễ dàng. Cậu sẽ không đau lòng chứ?”

Lời này nói rất vi diệu. Diệp Thanh Quân ngẫm nghĩ, trả lời: “Em không có ý kiến gì…”

Mấy ngày nay, cậu sống ở bệnh viện rất là tẻ nhạt, cơ bản là trời tối liền đi ngủ.

Diệp Dịch Hàn ra ngoài xử lý chút chuyện, trở về liền thấy cậu nằm yên tĩnh ở trên giường, đã ngủ say.

Hắn giật mình, chậm rãi đi tới mép giường, nhìn mặt Diệp Thanh Quân, lại nghĩ tới hình ảnh thấy được hôm nay, không nhịn được đưa tay xoa xoa chỗ lúc trước bị Ngu Khê hôn trên mặt cậu, đem mặt chà đến đỏ. Hắn nhíu nhíu mày, cũng cúi đầu hôn một cái ở chỗ đó.

Sau đó, Diệp Dịch Hàn ngẩn người, sau khi ý thức được bản thân vừa làm gì liền chậm rãi đỏ mặt, vội vã chạy đến trong phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

Rửa rửa, hắn đã bình tĩnh lại, nhưng cái trán lại bắt đầu thấy đau, hắn đè lại trán.

Sau khi hắn biết mấy hôm trước mình mất trí nhớ liền cảm thấy có gì đó sai sai, cũng hoài nghi liệu có phải mình bị tâm thần phân liệt hay không, đi khám bác sĩ lại không nhìn ra kết quả gì. Nhưng sau khi trở về hắn lại liên tục nhớ tới một ít ký ức không thuộc về mình, thậm chí có đôi lúc cảm thấy bản thân là một người khác.

Tuy không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Dịch Hàn cảm nhận được trong cơ thể mình còn có ý thức của một người khác, đang ý đồ cướp lấy quyền khống chế thân thể của hắn.

Đau đớn dần dần biến mất, mà hắn cũng dần dần buồn ngủ. Hắn biết nếu lúc này mình ngủ thϊếp đi nói không chừng không bao giờ có thể tỉnh lại.

Đương nhiên Diệp Dịch Hàn sẽ không mặc kệ thân thể của mình bị người khác chiếm đoạt, vội vàng uống vài viên thuốc mà bác sĩ đưa nhưng cũng không có tác dụng gì, ngược lại hắn càng ngày càng buồn ngủ, nhiều lần mí mắt suýt chút nữa khép lại.

Nhưng hắn tưởng tượng về sau thân thể của mình sẽ bị người khác chiếm đoạt, em trai mình cũng thành em trai người khác liền cảm thấy không thể chịu đựng được, gắt gao nắm lấy quần áo của mình, lấy ra đao nhỏ liền nhằm phía tay mình mà cắt.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Thanh Quân ngáp một cái, còn buồn ngủ mà đi vào, lại liếc phát liền thấy hình ảnh Diệp Dịch Hàn đang tự hại mình, bị dọa cho tỉnh ngủ trong nháy mắt.

CMN, có phải cậu đã phát hiện bí mật lớn động trời nào đó hay không…

Diệp Thanh Quân do dự một chút, nhắm mắt nói: “Cái kia, đối tốt với thân thể của mình một chút đi…”

Diệp Dịch Hàn: “Tôi…”

“Nếu anh cảm thấy bận tâm, vậy coi như em chưa nói gì là được.” Diệp Thanh Quân nói: “Không, anh hãy trực tiếp cho rằng cái gì em cũng không thấy!” Sau đó cậu liền nhanh chóng đóng sầm cửa.

Lần đầu tiên trong cuộc đời này, Diệp Dịch Hàn sinh ra ý nghĩ muốn giải thích gì đó: “……”

------------

Rất nhanh Diệp Thanh Quân liền có thể xuất viện, cậu muốn trở lại nhà của mình, nhưng lại bị Diệp Dịch Hàn ngăn cản.

“Bác sĩ đã nói qua, một tháng này cậu không thể làm chuyện đó, quay về mà nói mê hoặc quá nhiều, tôi muốn đưa cậu về nhà chính, như vậy cậu liền có thể nghỉ ngơi thật tốt.” Diệp Dịch Hàn nói vậy. Sao hắn có thể mặc kệ cậu đoàn tụ với 50 tình nhân nhỏ kia.

Hơn nữa, hắn chưa bao giờ để 50 người kia vào mắt. Nếu hắn muốn, một giây liền có thể đóng gói những người này đưa đi đào than, cơ mà hắn không thèm làm loại chuyện này.

“Em về nhà cũng có thể khống chế được bản thân!” Diệp Thanh Quân vội vàng nói.

“Tôi cũng không dám tin tưởng sự tự chủ của cậu.” Diệp Dịch Hàn nói.

Diệp Thanh Quân còn muốn nói gì đó, ngay sau đó liền bị Diệp Dịch Hàn trực tiếp vắt ngang bế lên, cả người đều bị dọa đến choáng váng, chờ sau khi cậu phản ứng lại đã ở trên phi cơ.

Hai người cứ thế về tới nhà chính, vị trí của nhà chính xa hơn so với nhà của Diệp Thanh Quân, nhưng cũng lớn hơn, hơn nữa rất có cảm giác lịch sử, mới nhìn còn có chút âm u…

Quản gia già nhìn thấy Diệp Thanh Quân thì có hơi kinh ngạc, sau đó biết hai anh em làm hòa liền đặc biệt cảm động.

Diệp Thanh Quân có chút áy náy, nghĩ thầm nếu quản gia già biết cậu không phải con ruột của gia đình này, không biết tâm trạng sẽ như thế nào.

Diệp Dịch Hàn lôi kéo Diệp Thanh Quân nói: “Sau khi cậu dọn đi, trong nhà cũng không thay đổi quá nhiều, cậu muốn đi đâu trong căn nhà này đều có thể, nhưng căn phòng ban đầu đã biến thành nhà kho sau khi cậu rời đi.”

Diệp Thanh Quân: “……” Thế lúc trước Diệp Dịch Hàn rất hận đứa em trai này nên mới làm chuyện như vậy với phòng hắn à.

“Bây giờ tôi cho người quét dọn gian phòng bên cạnh phòng tôi, cậu ở chỗ đó là được.” Diệp Dịch Hàn nói năng đàng hoàng trịnh trọng, nỗ lực che giấu ý đồ riêng của mình: “Ở gần một chút, nếu có chuyện gì cũng có thể tìm tôi đến giúp đỡ.”

Diệp Thanh Quân liên tục gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nghe lọt.

“Đúng rồi.” Diệp Dịch Hàn còn nói thêm: “Tôi sẽ không cho 50 tình nhân nhỏ của cậu vào trong nhà. Nhưng tôi sẽ sắp xếp rất nhiều công việc cho mỗi người bọn họ, như vậy bản thân họ cũng sẽ bận bịu, không có thời gian đến gặp cậu.”

Diệp Thanh Quân: “……” Cậu cũng không phải cái loại người không có người đẹp hầu hạ liền không sống được, cơ mà mỗi lần đều nói con số 50 này làm cậu cảm thấy thật xấu hổ.

-----------

Quản gia già gần đây thường xuyên bị kinh sợ.

Ông đã công tác ở Diệp gia mấy chục năm, có thể nói là nhìn hai anh em kia lớn lên, biết tình cảm hai người đặc biệt không tốt, hơn nữa cũng biết đại thiếu gia là con người ác liệt cỡ nào.

Ngay từ đầu nhìn thấy nhị thiếu gia và đại thiếu gia trở về cùng nhau, ông còn nghĩ rằng có phải đại thiếu gia lại muốn dày vò nhị thiếu gia hay không, vì thế mà lo lắng cả đêm, ngủ cũng ngủ không ngon.

Kết quả ngày hôm sau, quản gia già ngửi thấy nhà bếp truyền tới mùi khét, còn tưởng là người máy hỏng rồi, kết quả vừa đi vào liền thấy, vậy mà là đại thiếu gia đang mặc tạp dề nấu canh…

Quản gia già quả thực hoài nghi bản thân đang nằm mơ còn chưa tỉnh, đại thiếu gia tính cách ác liệt kia vậy mà đang nấu canh, sao có thể có chuyện đó?

Nhưng tất cả những thứ này đều là sự thật, hơn nữa sau khi đại thiếu gia bị ông phát hiện còn đỏ mặt, nói cho ông rằng tuyệt đối không thể nói ra, đặc biệt là không được nói cho nhị thiếu gia.

Sau việc này, quản gia già phát hiện càng nhiều chuyện không khoa học, như là đại thiếu gia vậy mà đút cơm cho nhị thiếu gia gì đó, buổi tối còn lén lút chạy tới giúp nhị thiếu gia đắp chăn, tuy bình thường nói chuyện có chút lạnh nhạt nhưng lại rất quan tâm nhị thiếu gia.

Vì vậy quản gia già hết sức cảm động, tuy rằng muộn một chút, nhưng xem ra hiện tại đại thiếu gia đã trở thành một người anh trai tốt rồi.

-----------

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Dịch Hàn gần như chưa từng gặp phải trở ngại gì, trừ bỏ bệnh lãnh cảm, quả thực có thể nói là kẻ thắng cuộc trong những kẻ thắng cuộc.

Nhưng mà ở việc nấu canh, hắn đã trải nghiệm cảm giác thất bại vô số lần, hắn xin thề bản thân nhất định phải làm ra món canh mỹ vị cho em trai uống. Sau đó, mỗi ngày hắn từ công ty trở về liền cặm cụi, kết quả đã hơn mười ngày trôi qua còn chưa có gì khởi sắc.

Hôm đó, khi Diệp Dịch Hàn đang nấu canh thì choáng váng một hồi, chờ lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân vậy mà ngồi cạnh bàn ăn, trước mặt là cơm chiều đã ăn xong, hơn nữa em trai đáng yêu của hắn còn vừa ăn canh vừa hai mắt phát sáng nhìn hắn, khích lệ canh này nấu uống rất ngon.

Cảnh tượng này quả thực là hắn nằm mơ cũng muốn nhìn thấy, nhưng mà… hắn căn bản không có ký ức lúc nấu canh.

Sau đó, Diệp Thanh Quân lại cảm động nắm lấy tay hắn, tỏ vẻ ngày mai mình cũng muốn uống tiếp.

Diệp Dịch Hàn rất vui vẻ, đương nhiên, nếu canh này là chính hắn nấu thì càng vui vẻ. Hắn biết bản thân không có khả năng làm ra món canh uống ngon như vậy. Nhất định là lúc đó, ý thức của một ai khác trong cơ thể hắn nhân cơ hội làm!

Nhưng hắn lại không cách nào từ chối thỉnh cầu của Diệp Thanh Quân.

Đêm đó, hắn lại dốc lòng nghiên cứu cả một đêm, kết quả chỉ tới trình độ khó khăn lắm mới có thể bỏ vô miệng, còn kém mỹ vị rất xa… Diệp Dịch Hàn có loại cảm giác thua cuộc khi bị chính mình đánh bại.

Càng có một loại cảm giác đố kị, hắn ghen ghét một linh hồn khác có thể làm ra món canh khiến Diệp Thanh Quân cảm thấy uống ngon, còn có thể có được nụ cười và lời khen tốt đẹp như vậy, mặc dù hắn có thể nhìn thấy hình ảnh đó nhưng hầu như là do linh hồn kia bố thí.

Mà cùng lúc đó, một linh hồn khác trong thân thể cạnh tranh với hắn, càng ngày càng lợi hại. Rất nhiều lần hắn suýt chút nữa mất đi ý thức, có đôi khi còn không thể khống chế hành động, tự tát mình một bạt tai gì đó.

Cứ tiếp tục như vậy, tối hôm nay hắn cũng chỉ có thể xin giúp đỡ từ linh hồn kia… Vừa nghĩ tới việc phải để người khác chiếm lấy thân thể mình đi lấy lòng Diệp Thanh Quân, hắn liền cảm thấy khó chịu sâu sắc, nhưng hắn lại không thể tự sát.

Bởi vì những chuyện này, Diệp Dịch Hàn đi đến công ty với vẻ mặt không hề dễ chịu, làm các cấp dưới càng thêm lo sợ bất an.