Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 22:

Người mà Diệp Thanh Quân nhìn thấy là … anh trai Trầm Hân Nguyệt, Trầm Hân Trạch.

Cậu không khỏi căng thẳng một chút, nhưng lại nghĩ lúc trước gặp mặt có hệ thống hỗ trợ, đối phương hẳn là không quen biết mình mới đúng, vì thế tỏ ra không có việc gì, tiếp tục ngồi.

Trầm Hân Trạch mang theo nụ cười trên mặt đi đến, trong tay hình như còn cầm tư liệu gì đó: “Cậu chính là vị khách đến từ căn cứ thành phố S sao?” , sau đó lại tự giới thiệu một phen.

Diệp Thanh Quân gật đầu: “Đúng vậy, chào anh.” Thật ra cậu căn bản không có ý định nói chuyện phiếm với người này đâu.

Đáy mắt Trầm Hân Trạch xẹt qua một vệt dị sắc, nói: “Luôn cảm thấy cậu nhìn qua có chút quen mắt, giống như chúng ta đã gặp qua ở nơi nào.”

Đây giống như lời kịch để tiếp cận là chuyện thế nào vậy, cơ mà đúng thật là bọn họ đã gặp qua.

Diệp Thanh Quân có hơi khẩn trương, nói: “Có thể trước lúc mạt thế đã gặp qua đi, cũng không có gì kỳ lạ.”

“Cậu nói rất đúng.” Trầm Hân Trạch lại đứng dậy: “Lại nói, vậy mà không ai tới pha trà cho khách, cậu thích uống trà gì vậy? Để tôi đi pha.”

Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Cũng không cần trà gì đâu, nước sôi để nguội là được rồi.”

Thái độ Trầm Hân Trạch càng tốt, cậu liền càng cảm thấy không khoẻ, không muốn tiếp tục chờ đợi ở nơi này một chút nào, cũng không biết khi nào Bạch Văn Tùng trở lại a a a.

Trầm Hân Trạch thật sự đổ cho cậu ly nước sôi để nguội, đặt ở trước bàn cậu, đột nhiên nói: “Tôi nghe cha nói cậu là vì chữa bệnh mới tới đây, nhưng cậu nhìn qua giống như rất khỏe mạnh, là chỗ nào có vấn đề vậy?”

“Chuyện này chỉ cần để người chữa bệnh biết là được rồi.” Diệp Thanh Quân nói, vì giảm bớt căng thẳng, cầm lấy cái ly uống một ngụm.

“Nhưng tôi chính là người duy nhất có dị năng chữa trị trong căn cứ này.” Trầm Hân Trạch nói: “Chẳng lẽ cậu còn muốn gạt tôi sao?”

“Cái gì?!” Diệp Thanh Quân kinh ngạc nhìn hắn: “Nhưng tôi nghe nói không phải như vậy…”

“A?” Trầm Hân Trạch nhướng mày: “Vậy cậu đã nghe nói cái gì?”

“Tôi nghe nói dị năng giả chữa trị của căn cứ này là em trai anh, Trầm Hân Nguyệt… ” Diệp Thanh Quân không khỏi nhớ tới chuyện lần trước nghe lén được, bắt đầu lo lắng cho Trầm Hân Nguyệt, cậu vốn cho rằng Trầm Hân Nguyệt nói có thể giải quyết liền thật sự có thể giải quyết, nhưng hiện tại xem ra giống như không phải vậy …

“Cái đó đã là chuyện lúc trước.” Trầm Hân Trạch thở dài, biểu cảm lại không có mấy phần bi thương, ngược lại tương đối bình tĩnh: “Em trai tôi tuy rằng có dị năng, nhưng lại không chữa khỏi bệnh tật trên người mình, sau đó em ấy biết bản thân sắp không qua khỏi, liền tự nguyện đưa ra yêu cầu làm vật thí nghiệm. Cuối cùng dựa vào một ít phương pháp, đem dị năng đưa cho tôi.”

Diệp Thanh Quân đã kinh ngạc đến ngây người, quả thực vô pháp não bổ chuyện đáng sợ gì đã xảy ra trên người Trầm Hân Nguyệt.

“Cậu giống như không vui, cậu quen biết em ấy sao?” Trầm Hân Trạch nhìn cậu: “Lại nói, trước khi thí nghiệm, em ấy giống như vẫn luôn nhớ một người, người kia sẽ là ai đây?”

Diệp Thanh Quân nói: “Đủ rồi, không cần nói nữa.”

“Không phải cậu rất để ý em ấy sao? Lẽ nào không muốn biết chuyện của em ấy, không muốn biết lúc cậu rời đi, tâm tình em ấy như thế nào?” Ngữ khí Trầm Hân Trạch càng ngày càng lạnh lẽo: “Lần này cậu đến, lại là ôm ý định gì đến vậy? Cậu muốn dẫn em ấy đi? Không cảm thấy đã quá muộn sao, có một số việc không phải cậu muốn thay đổi là có thể thay đổi.”

Diệp Thanh Quân muốn nói gì đó, lại cảm thấy đầu choáng váng một trận, cơ thể cũng trở nên vô lực. Cái ly cầm trong tay cũng rơi xuống, nước đổ đầy đất, nhưng cậu cũng không cách nào chú ý tới, trước khi ngất xỉu chỉ thấy biểu tình có chút phức tạp của Trầm Hân Trạch.

----------------

Sau khi tỉnh lại lần nữa, Diệp Thanh Quân phát hiện mình nằm ở trên giường, mà Trầm Hân Trạch đang ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu.

Cậu đè lại cái trán còn hơi khó chịu, nhớ tới hình ảnh vừa nãy: “Anh hạ thuốc vào trong nước?”

“Đúng vậy.” Trầm Hân Trạch vậy mà không biết xấu hổ thừa nhận: “Như vậy có thể mang em đến đây tương đối dễ dàng.”

“Tại sao anh phải làm như vậy?” Diệp Thanh Quân nói.

“Thực sự đã lâu không gặp.” Trầm Hân Trạch nói xong liền đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, như thể đang nhớ lại gì đó: “Sao em lại có thể tuyệt tình như vậy, cứ thế rời đi, tôi còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp được em nữa.”

“Anh…” Diệp Thanh Quân trong phút chốc nghi ngờ là đầu óc Trầm Hân Trạch có vấn đề, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới một khả năng: “Cậu là… Trầm Hân Nguyệt?” Không, đây cũng quá không đáng tin đi, chỉ hơn một tháng, Trầm Hân Nguyệt sao có thể đột nhiên lớn thêm vài tuổi như vậy.

“Em cuối cùng cũng nhận ra tôi.” Trầm Hân Nguyệt nói: “Kỳ thực anh trai tôi đột nhiên bị bệnh, chỉ dùng dị năng không có cách nào chữa khỏi, cho nên bọn họ liền nghĩ ra cách đem dị năng của tôi dời đến cho anh ta. Tuy nghe rất không có khả năng thực hiện, nhưng tôi và anh ta có quan hệ huyết thống nên tỷ lệ thành công tương đối cao.”

“Nhưng mà.” Trầm Hân Nguyệt nói: “Sao tôi có thể cứ ngồi chờ chết như vậy, vì thế tôi liền mua chuộc thí nghiệm viên, để hắn động tay động chân một chút. Vốn muốn kéo anh ta chết chung cũng coi như kiếm lời, nhưng không nghĩ tới, chờ sau khi tỉnh lại, tôi đã biến thành anh ta.”

Trong nháy mắt, Diệp Thanh Quân vậy mà không biết nên nói cái gì: “… Xin, xin lỗi…”

“Không sao, em không cần tự trách. Đây nhất định là ông trời đang giúp tôi.” Trầm Hân Nguyệt ánh mắt ôn nhu nhìn cậu: “Lúc ấy tôi liền nghĩ, nếu gặp lại em, tôi nhất định sẽ không để em rời đi. Nhưng dù tìm khắp cả căn cứ cũng không tìm được em. Tôi đã sắp tuyệt vọng, nhưng em lại tự đưa đến cửa.”

Diệp Thanh Quân: “……” Đột nhiên cảm thấy bản thân giống như rất ngu xuẩn.

“Tuy không biết em bị bệnh gì, nhưng tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho em.” Trầm Hân Nguyệt nói: “Nhưng mà… đổi lại, em phải vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi.”

Cậu tình nguyện lựa chọn không chữa cái bệnh này được không! Tuy rằng cậu đã làm chút chuyện có lỗi với Trầm Hân Nguyệt… nhưng cũng không cần trả giá cả đời đi QAQ!

Diệp Thanh Quân nói: “Như vậy cũng không được đi… Lại nói, Bạch Văn Tùng đang ở nơi nào?”

Hiện tại cậu còn có thể khống chế thân thể mình, đã nói lên rằng chưa trôi qua năm tiếng, hoặc là Bạch Văn Tùng còn ở trong phạm vi 500 mét gần cậu.

“Bạch Văn Tùng, là dị năng giả cấp cao tới từ căn cứ thành phố S sao?” Trầm Hân Nguyệt nói: “Em không cần nghĩ đến người kia, hắn hiện tại hẳn là đã bị đưa vào viện nghiên cứu.”

“Vì sao?” Diệp Thanh Quân kinh ngạc, còn tưởng rằng chuyện Bạch Văn Tùng là tang thi bị phát hiện.

“Căn cứ chúng tôi đã nghiên cứu ra một loại chip, có thể khống chế dị năng giả cấp cao.” Trầm Hân Nguyệt nói: “Nói muốn hợp tác cùng căn cứ thành phố S đều là lừa người, chỉ là muốn trước tiên để mấy dị năng giả tới đây làm thí nghiệm mà thôi.”

Diệp Thanh Quân: “!!” Cho nên các người căn bản chính là nhân vật phản diện! Lại còn bắt nhân vật chính, căn cứ này sắp toi rồi.

Diệp Thanh Quân hoàn toàn không lo lắng Bạch Văn Tùng sẽ bị người của viện nghiên cứu làm gì đó, hắn có hào quang vai chính, thêm bao nhiêu cái viện nghiên cứu nữa cũng vô dụng.

“Em nhìn qua giống như rất kinh ngạc.” Trầm Hân Nguyệt nhíu mày nói: “Tên Bạch Văn Tùng kia đúng là có mấy phần sắc đẹp, giữa hắn và em là quan hệ gì?”

Diệp Thanh Quân: “……” Tên này còn chưa nói chuyện yêu đương đã bắt đầu ghen sao! Hơn nữa, từ ngữ hình dung vẻ ngoài của Bạch Văn Tùng thực quỷ súc.

“Chúng tôi là bạn bè, không có quan hệ lung tung rối loạn gì đó.” Diệp Thanh Quân vi diệu có chút chột dạ. Nhưng mà suy nghĩ một chút, tuy giữa cậu và Bạch Văn Tùng đã xảy ra rất nhiều chuyện rất máu chó, rất rối rắm, giống như rất ngược, nhưng bọn họ xác thực vẫn là bạn bè! Cậu cũng không có gì đáng phải chột dạ _(:3”∠)_