Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 13:

Sau khi trải qua mấy ngày chạy đi đánh tang thi thu thập vật tư, cuối cùng hai người đi tới căn cứ thành phố S.

Buổi đêm giống như lịch sử đen tối kia đã bị Diệp Thanh Quân chôn giấu sâu trong ký ức, tuy rằng bây giờ cậu còn có bóng ma tâm lý, lúc đi ngủ sợ giường sập xuống.

Mà Sở Quy giải thích là bản thân lúc ấy tẩu hỏa nhập ma ( từ từ… ) không khống chế được sức mạnh nên mới tạo thành kết quả như vậy, đồng thời cảm ơn cậu mấy ngày qua đã chăm sóc hắn, quá khứ đã xảy ra chuyện gì cũng không có ý định truy hỏi.

Sự tình cứ như vậy bình thản qua đi, cậu đúng là thở phào nhẹ nhõm. Rất nhiều lần cậu đều cảm thấy bản thân có khả năng kiên trì không nổi nữa, không nghĩ tới sau diễn biến thần kì như vậy, cốt truyện vậy mà lại có thể bị cậu kéo trở về! Cậu đột nhiên có chút khâm phục chính mình.

Nộp lên chiếc xe và một phần vật tư, hai người tiến vào trong căn cứ.

Bởi vì Sở Quy lớn lên rất có phong thái (… ), sau đó còn kiểm tra ra có dị năng song hệ hơn nữa cấp bậc còn không thấp, cho nên đãi ngộ tương đối khá, lập tức được phân cho một nhà trọ không tồi trong căn cứ, có yêu cầu gì căn cứ đều sẽ tận lực thỏa mãn, nhưng phải thường xuyên ra ngoài càn quét tang thi.

Mà Diệp Thanh Quân thì báo là dị năng tốc độ. Còn vụ hack sức mạnh kia… Chỉ là phần mềm hack hệ thống cho mà thôi, nói ra cảm thấy sẽ ảnh hưởng kịch bản.

Lại nói, dị năng sức mạnh gì đó cảm giác rất không phong cách. Hơn nữa trong truyện mạt thế, dị năng sức mạnh thường đều là pháo hôi. Nếu như sau đó cậu bị lây nhiễm, vận mệnh bất hạnh trở thành bia đỡ đạn thì làm sao bây giờ.

Tuy rằng như vậy, nhưng chỉ cần có dị năng liền bắt buộc phải đi đánh tang thi, cho nên tên và dị năng của cậu cũng được báo lên để đăng ký. Nhưng mà ký túc xá không có đãi ngộ tốt như Sở Quy, chỉ là ký túc xá nhân viên bình thường mà thôi, nhưng cho dù là vậy cũng tốt gấp trăm lần so với những người bình thường không có dị năng trong thành.

Diệp Thanh Quân hỏi thăm một chút tin tức về Bạch Văn Tùng, biết được hắn hiện tại đã là cường giả nổi danh ở căn cứ, đến cả người phụ trách căn cứ cũng phải nể hắn mấy phần. Không biết bao nhiêu người muốn ‘cho không’ hắn, nhưng hắn giữ mình trong sạch, dù là em gái của căn cứ trưởng cũng bị từ chối.

Diệp Thanh Quân: “……” Cảm giác Bạch Văn Tùng giống như lợi hại không ít so với trong nguyên tác, nếu bây giờ gặp gỡ nói không chừng cậu nháy mắt đã bị hạ gục trong một giây.

Cũng may Bạch Văn Tùng bởi vì nhiệm vụ đã đi ra ngoài, nghe nói phải qua mấy ngày mới có thể trở về. Cậu tự hỏi trong mấy ngày này mình có nên đi cốt truyện nguyên tác, câu dẫn căn cứ trưởng một chút hay không… Não bổ một hồi cảm thấy thật không đáng tin cậy.

“Cái kia…” Diệp Thanh Quân rối rắm nhìn về phía Sở Quy, cậu nghĩ tới bản thân thật ra vốn không có quan hệ gì với hắn, nhưng theo cốt truyện mà nói, hai người thường xuyên cùng nhau hành động, vậy cậu nên làm thế nào để mặt dày yêu cầu ở cùng đây…

“Sao vậy?” Sở Quy dừng bước, mỉm cười nhìn cậu.

Nhìn hắn thánh phụ như thế, cậu liền thả lỏng, nhắm mắt nói: “Kỳ thực, tôi đang suy nghĩ về chuyện ký túc xá, không biết tôi có thể hay không…”

Cậu vốn dĩ định mặt dày nói có thể ở cùng nhau hay không, kết quả lời còn chưa nói xong đã bị hắn bắt lấy tay, sức mạnh còn có chút lớn.

“Không thể.” Thanh âm Sở Quy hình như mang theo vài phần lạnh lẽo. Hắn còn có chút bị tình huống ở thế giới trước ảnh hưởng đến, cho rằng cậu muốn rời khỏi hắn.

“Xin lỗi!” Diệp Thanh Quân sợ hết hồn, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cảm thấy Sở Quy trông rất tức giận. Tuy cậu biết như vậy là quá mặt dày nhưng cũng không đến mức vì vậy mà nổi giận đi…

Hắn cũng ý thức được bản thân làm quá, buông tay ra, ngữ điệu áy náy nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi quá kích động.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Chỉ là về chuyện ký túc xá, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ kĩ một chút. Dù sao bên ký túc xá của cậu nhiều người như vậy, hoàn cảnh mạt thế hiện tại lại hỗn loạn, nếu có dị năng giả lợi hại nào đó muốn đối với cậu làm chuyện không tốt thì sao bây giờ?”

“A? Cái này…” Diệp Thanh Quân giật mình, không quá hiểu được ý tứ của Sở Quy.

Nhưng mà nói tới đây, Sở Quy đã không kìm được, lại nói một đống lời nói: “Tôi thực sự rất lo lắng cho cậu, một mình cậu không thể chăm sóc tốt bản thân, ngày ba bữa cũng không thể ăn đúng giờ, còn luôn kén ăn…”

Bởi vì hắn nói quá nhiều, người qua đường xung quanh đều hướng bên này quăng tới ánh mắt khác thường.

Sau đó, cuối cùng Sở Quy tổng kết một câu: “Nếu có thể, tôi hi vọng cậu ở cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”

Vừa bắt đầu, Diệp Thanh Quân bị lời hắn nói đả kích, cũng bắt đầu tự hỏi có phải bản thân thực sự một mình liền sống không nổi hay không, cậu thực sự vô dụng như vậy sao… Tiếp đó, sau khi nghe được cậu mới rõ ràng, vốn dĩ không phải Sở Quy không muốn ở cùng cậu, là hắn hiểu lầm rằng cậu muốn ở một mình! Đây là hiểu lầm gì vậy!

… Nhưng mà ngẫm lại, chẳng phải ngay từ đầu hắn cũng đã đem hai người bọn họ trói chặt à! Đúng vậy, đây chính là thánh phụ Sở Quy, sao có thể ném xuống đồng bạn còn mình thì đi hưởng thụ.

Cậu cảm thấy bản thân quá ngu, hoàn toàn là làm chuyện thừa, liền lập tức đồng ý rồi.

Bên trong nhà trọ đầy đủ mọi phương tiện, có hai, ba gian phòng, thậm chí còn có điện có nước, thật không hổ là đãi ngộ của dị năng giả đỉnh cấp.

Mới thu xếp xong, Sở Quy liền gấp không chờ được muốn thể hiện sự hiền huệ của mình, đi vào nhà bếp liền muốn nấu cho cậu ăn, dù sao đã nói muốn bắt lấy trái tim của một người đàn ông thì phải thu phục dạ dày của hắn →_→

Diệp Thanh Quân cũng rất chờ mong tay nghề của Sở Quy, mấy ngày qua bởi vì đi bên ngoài nên hai người đều ăn lương khô, ăn đến nỗi cậu muốn phát hoả.

Nhưng mà ảo tưởng của hai người rất nhanh đã bị hiện thực phá vỡ, bên ngoài đột nhiên có tình huống khẩn cấp phát sinh, có thi triều bắt đầu công kích phía đông căn cứ.

Diệp Thanh Quân: “……” Đã sớm muốn phỉ nhổ, thi triều ở thế giới này đều là tùy cơ thêm mới sao, quả thực là muốn xuất hiện liền xuất hiện, quả thực quá tùy hứng!

Bởi vì tình huống thập phần khẩn cấp, cho nên Sở Quy và cậu là hai dị năng giả cũng bị gọi đi hỗ trợ, cậu không thể không một bên hướng trong miệng nhét lương khô, một bên chạy nhanh ra ngoài.