Cả Thế Giới Đều Biết Thái Tử Yêu Tôi

Chương 10

Cô nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt nhà sư, nhưng nó nhanh chóng biến mất.

Ngưỡng mộ?

Ngưỡng mộ vì điều gì?

Ngưỡng mộ vì cô gϊếŧ người?

Hoàng Quân bước về phía hai người họ.

Cô không lo lắng về việc Nam Cung Miên nhìn thấy cô gϊếŧ người. Cô ấy chỉ là như vậy. Cô sẽ không bao giờ để những kẻ làm tổn thương cô được tự do, và cô không có ý định che giấu điều đó. Sớm hay muộn, Nam Cung Miên sẽ nhận ra sự thay đổi của cô.

Anh ấy nhận ra sớm hay muộn cũng không tạo ra sự khác biệt. Cô chỉ tự hỏi liệu anh ấy có thể chấp nhận điều đó không.

Hoàng Tuyền tiến đến Nam Cung Miên với một chút lo lắng và nhẹ nhàng nói, "Ca ca"

Nam Cung Miên nhìn Hoàng Quân với cảm xúc phức tạp. Anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ thấy Quan Quân gϊếŧ người.

Quan Quân rất tinh tế. Làm sao cô ấy có thể gϊếŧ người? Và cô ấy đã gϊếŧ người với tu vi của một nhà thông linh cấp bốn!

Cảm xúc của Nam Cung Miên lúc này rất phức tạp, và anh không biết phải nói gì khi nhìn Hoàng Quân.

Thấy Nam Cung Miên im lặng, Hoàng Quân hơi cúi đầu và hỏi: "Ca ca, Huynh tức giận à?"

Nam Cung Miên muốn nói rằng anh không tức giận, nhưng anh không thể nói ra vào lúc này. Anh chỉ quay sang người đàn ông bên cạnh và cung kính nói: "Sư phụ, đây là em gái ta. Người có thể nhìn cô ấy không?"

Hoàng Quân nghe vậy, nhìn về phía nhà sư.

Nhìn từ xa, nhà sư này vô cùng đẹp trai. Nhìn gần, anh ta thậm chí còn đẹp đến nghẹt thở.

Khuôn mặt anh ta được trau chuốt tinh tế và sắc nét, giống như bức chân dung của một vị thần được vẽ tỉ mỉ, đẹp trai hơn bất kỳ ai trên thế gian này.

Trong vô số kiếp, Hoàng Quân đã nhìn thấy nhiều linh hồn nam nữ xinh đẹp, nhưng không ai trong số họ có thể so sánh với vẻ đẹp của người đàn ông này. Nếu không phải vì thoáng nhìn ngưỡng mộ trong mắt anh ta khi chứng kiến

cô gϊếŧ người, cô sẽ nghĩ anh ta là một vị thần giáng thế để giải tỏa nỗi đau của cõi trần.

Đẹp nhưng không tử tế, đó là ấn tượng ban đầu của Hoàng Quân về nhà sư này!

Khi Hoàng Quân đang xem xét Sư phụ, anh ta nhíu mày rồi quay sang Nam Cung Miên, nói, "Nam Cung thí chủ, có một số việc tôi cần phải giải quyết. Tôi e rằng tôi không thể chẩn đoán cho em gái của ngày ngay bây giờ. Xin hãy tha thứ cho tôi." Nói xong, không đợi Cung Miên trả lời, nhà sư nhanh chóng bước đi.

"Đại sư!" Nam Cung Miên gọi lớn, ngạc nhiên trước sự ra đi đột ngột của đại sự.

Nhưng Nam Cung Miên càng gọi thì Phật Tâm càng chạy đi nhanh hơn.

Hoàng Quân nhìn theo bóng dáng đại sư rời đi, đột nhiên phát hiện một tia tử khí!

Thấy vậy, Hoàng Quân giật mình, nhưng nhìn kỹ lại thì không có chút tử khí nào.

Có lẽ là nhầm lẫn...

"Quan Quân." Đại sư đã đi, không thể giúp cô kiểm tra, và xác của Tần Thiên Thiên vẫn còn ở đó, Nam Cung Miên nắm lấy tay Hoàng Tuyền và vội vàng nói: "Ở lại trong viện. Đừng đi đâu cả. Ta sẽ quay lại sớm thôi."

Hoàng Quân hiểu rằng cảm xúc của Nam Cung Miên lúc này rất phức tạp, vì vậy cô ngoan ngoãn tuân theo, nói: "Được."

Nam Cung Miên để Hoàng Quân ở lại viện và nhanh chóng rời đi.

Tần Thiên Thiên đã chết, và nhiều người đã thấy Hoàng Quân gϊếŧ cô. Nhà họ Tần sẽ không bỏ qua. Họ chắc chắn sẽ cử người đi tìm công lý. Bất kể tình hình thế nào, Nam Cung Miên không thể để nhà họ Tần làm hại Quan Quân!

Nhìn bóng dáng Nam Cung Miên rời đi, Hoàng Tuyền thở dài và lẩm bẩm: "Ca ca ngốc."

Cô đã gϊếŧ Tần Thiên Thiên, và nhà họ Tần sẽ không để yên. Giấu cô đi chỉ khiến nhà họ Tần tức giận hơn nữa. Hơn nữa, cô không thực sự giấu khi mọi người đều biết cô đang ở khu vực này.

Khi cô chắc chắn rằng Nam Cung Miên đã rời đi, Hoàng Quân nhẹ nhàng bước ra khỏi sân.

Không thể để cô ở lại sân. Cô phải tự mình đi xem. Nếu nhà họ Tần không ra tay, cô sẽ không nói gì. Nhưng nếu họ ra tay với ca ca, cô không ngại gϊếŧ hết bọn họ.