“Éc éc grừ~”
Heo thật muốn về nhà, còn nhiều đồ ngon chưa ăn, không biết sư phụ có ăn trộm không.
Hả? Đồ ngon?
Không đúng, tất cả đồ ngon đều đã được heo cất vào yêu phủ rồi, sư phụ có muốn ăn cũng không được!
“Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ, em có ở đó không?” Tru Thiên Nhi vội vàng dùng thần thức gọi.
“Chủ nhân cuối cùng cũng nhớ tới người ta, người ta ở đây nè.”
Giọng nói mềm mại vang lên, chính là khí linh Bánh Bao Nhỏ của yêu phủ bên người Tru Thiên Nhi, một cái bánh bao thịt mềm mịn, rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.
“Phù, may là em không mất, nếu không bảo bối của chị mất hết rồi.” Tru Thiên Nhi thở phào nhẹ nhõm, tất cả tài sản của cô đều ở trong yêu phủ, nếu mất yêu phủ, cô có thể chết thêm lần nữa.
“Khụ khụ, chủ nhân à…” Giọng Bánh Bao Nhỏ có chút lúng túng, ngập ngừng nói: “Dù người ta còn, nhưng bảo bối của chủ nhân…”
“Bảo bối làm sao?” Chân ngắn của Tru Thiên Nhi khựng lại, suýt bị bắt.
“Hu hu hu, người ta cũng muốn cứu chủ nhân, nhưng khả năng không đủ, chỉ có thể hút linh khí trong yêu phủ… nên nhiều bảo bối của chủ nhân đã hóa thành linh khí, biến mất rồi!”
Sau khi nghe Bánh Bao Nhỏ giải thích, Tru Thiên Nhi hiểu ra vấn đề, thì ra mình có thể sống lại hoàn toàn là nhờ công lao của Bánh Bao Nhỏ.
Nó đã hút linh khí trong yêu phủ để giúp linh hồn cô tái sinh và tụ thành yêu thể.
Nhưng do khả năng không đủ, có chút sai sót, cô đã tái sinh ở nơi gọi là Trái Đất.
“Thật sự cảm ơn em!” Tru Thiên Nhi cảm động nói, khuôn mặt nhăn nhó, trông như một cái bánh bao thịt, hơn nữa còn là bánh bao nhân thịt heo.
“Cũng không phải là mất hết, vẫn còn sót lại một chút.” Bánh Bao Nhỏ rụt rè an ủi.
Nghe vậy, Tru Thiên Nhi nóng lòng muốn vào yêu phủ xem, nhưng do bị truy đuổi, nếu cô đột nhiên biến mất, không biết có gây thêm rắc rối không, nên chỉ có thể cố gắng tìm đường thoát.
Hả? Cửa chính!
Một… hai… ba…
Heo con đạn pháo bắt đầu lao về phía cửa chính!
Bịch!
Vũ Văn Thiên Thụy vừa mở cửa nhà, liền thấy một khối thịt hồng hồng lao về phía mình, anh theo phản xạ muốn tránh, nhưng tốc độ của cái bóng quá nhanh, anh không thể né kịp!
“Grừ… Éc éc?”
Ơ… mũi heo hình như đυ.ng vào cái gì đó lạ lắm, cảm giác mềm mềm, thật muốn ngất đi!
“Hự!” Vũ Văn Thiên Thụy kêu lên đau đớn, cảm nhận cơn đau dữ dội từ một vị trí nhạy cảm, khuôn mặt anh lập tức đen kịt.
Tru Thiên Nhi cảm thấy mũi đau, đầu cũng đau, run rẩy lùi lại hai bước, đôi mắt đen nhỏ lúng túng nhìn xung quanh, không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
“Éc éc éc~”
Người ta không cố ý ăn sờ mó của anh đâu, đừng bắt người ta chịu trách nhiệm, người ta vẫn là heo con đơn thuần mà!
Tru Thiên Nhi nghĩ mình thật xui xẻo, bay lên chỉ để mở cửa, sao lại đυ.ng trúng người, hơn nữa còn đυ.ng vào chỗ đó, nếu đối phương bắt mình chịu trách nhiệm vì chuyện này, thì cô oan chết mất!
“Khụ, thiếu gia Thiên Thụy, cậu, cậu không sao chứ?” Má Ngô run rẩy hỏi, khuôn mặt đầy phức tạp, vừa lo lắng vừa như muốn bật cười.
Vũ Văn Thiên Thụy có sao không?
Đương nhiên là không!
Anh khẽ cúi người, nhìn chằm chằm kẻ gây tội trước mặt - Tròn vo, hồng hào, mắt đậu đen, mũi heo lớn, chân ngắn… Nhà anh sao lại có một con heo chứ??
Ánh mắt lạnh lùng của Vũ Văn Thiên Thụy dừng lại trên mũi heo hồng, cảm giác vị trí nào đó càng đau hơn…
“Ai giải thích cho tôi?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến mọi người trong nhà run rẩy, cảm giác như đứng giữa cơn gió lạnh lẽo.
Má Ngô nhìn quanh, thấy mọi người đều im lặng, đành giải thích: “Thiếu gia Mạc tặng nguyên liệu, không cẩn thận để nó chạy mất, hì hì, thiếu gia Thiên Thụy đừng giận, tôi sẽ bắt nó ngay.”
Bà ta cười gượng, đưa tay định bắt con heo co, nhưng Tru Thiên Nhi làm sao chịu bị bắt đi được.
Đôi mắt đen nhỏ lóe lên, liền nhảy lên từ mặt đất, lao thẳng về phía đầu của người đàn ông.
Vũ Văn Thiên Thụy vẫn đang chịu đau, phản ứng có chút chậm, không cẩn thận bị heo béo đạp lên đầu.
Trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí cảm nhận rõ ràng hình dạng móng heo, mềm mềm khiến người ta muốn cắn một miếng!
Tru Thiên Nhi cố ý dẫm lên đầu của Vũ Văn Thiên Thụy vài lần, rồi mới khi anh đưa tay muốn bắt cô, cô nhảy từ đầu anh xuống đất như bay, còn trêu chọc kêu lên:
"Éc éc éc!"
Muốn bắt Quý cô Heo này, mơ đi!
Heo con trêu chọc xong, lắc lư cái mông tròn trịa của mình, chạy đi như gió, bước chân rất đặc biệt, chỉ để lại Vũ Văn Thiên Thụy đang bối rối giữa gió, cảm thấy cả người mình không ổn chút nào.
"Thiếu, thiếu gia Thiên Thụy, heo, heo chạy rồi, chúng ta có nên, có nên đi bắt heo không?"
Má Ngô khổ sở hỏi, mắt không dám nhìn thẳng phía trước.
Đây là lần đầu tiên bà ta thấy thiếu gia nhà mình trông thảm hại như vậy, nhìn mà muốn cười.