Cô Dâu Ma Của Tôi

Chương 2: Về quê

Phải thừa nhận rằng, lúc này tôi đã động lòng với tiền bạc. Một năm nay, tôi đã tiêu hết số tiền cha tôi để lại cho Phi Phi, kinh tế đã bắt đầu eo hẹp rồi.

Nếu thật sự giống như những gì bọn họ nói, vậy thì cũng nên thử một lần, nếu chỉ là một gia đình sa sút thì chúng tôi lại quay về là được.

Hơn nữa, tin cha tôi qua đời, tôi cũng nên báo cho bà nội biết.

Do dự một hồi, tôi gật đầu. Đêm đó, chúng tôi chè chén say sưa, mãi đến rạng sáng tôi mới mơ màng ngủ thϊếp đi.

Trong giấc mơ, tôi mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

"Đây là lần cuối cùng, nếu anh ta không có tiền, em sẽ chia tay anh ta ngay lập tức, nếu có, em sẽ cầm tiền cao chạy xa bay với anh."

Giọng nói này nghe quen lắm, nhưng mí mắt tôi nặng trĩu, không tài nào mở ra được, cũng không nhìn rõ người nói là ai.

Lần nữa tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau, tôi và Tôn Tử nằm trên ghế sô pha, Phi Phi và Trương Kiện Nam đã không thấy đâu. Thật lòng mà nói, tôi không muốn Phi Phi và Trương Kiện Nam ở bên nhau, Trương Kiện Nam tuy là bạn thân của tôi, nhưng lại rất đào hoa, hễ nhìn thấy cô gái xinh đẹp là không chút do dự ra tay.

Trước đây, bạn gái của Tôn Tử cũng bị hắn ta cướp mất, nhưng sau khi đánh nhau một trận thì hai người lại làm hòa.

Nhưng Phi Phi đối với tôi lại rất khác, cha tôi đã mất, hiện tại cô ấy là người thân duy nhất của tôi.

"Minh Dương, anh dậy rồi à? Em và Kiện Nam đi chuẩn bị hành lý rồi, tối nay chúng ta xuất phát luôn nhé, em tra rồi, năm giờ tối có một chuyến tàu đến thôn Minh Hà." Khuôn mặt Phi Phi rạng rỡ nụ cười.

Mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai, nụ cười của cô ấy dưới ánh nắng trông thật rạng rỡ. Tôi tỉnh rượu, định nói với Phi Phi là thôi không đi nữa.

Dù sao trước đây cha tôi đã từng nói với tôi rằng, cả đời này đừng bao giờ quay về nhà họ Minh.

Tuy tôi và ông ấy không hợp nhau, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha tôi, trong lòng tôi ít nhiều vẫn không muốn làm trái ý ông ấy.

"Minh Dương, đi thôi." Phi Phi bước về phía tôi một bước, mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ấy thật dễ chịu.

Nhìn thấy Phi Phi hào hứng như vậy, tôi bèn đứng dậy thu dọn hành lý qua loa, mang theo phong bì, cả nhóm cùng nhau xuất phát ra ga tàu.

Trên đường đi, tôi im lặng không nói một lời, không hiểu sao trong lòng nặng trĩu, rất khó chịu, dường như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Tôn Tử dựa vào ghế nhắm mắt, chắc là do tối qua uống nhiều rượu quá. Trương Kiện Nam đang ân cần mở chai nước cho Phi Phi.

Người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn ta mới là bạn trai của Phi Phi. Tôi bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài âm u, dường như sắp mưa.

Khi chúng tôi đến ga tàu đã là bốn giờ chiều, sau khi mua vé tàu xong, cả nhóm ngồi trong phòng chờ đợi tàu.

Nhìn phòng chờ tối tăm, tôi nhíu mày, phòng chờ rộng lớn như vậy mà chỉ có bốn người chúng tôi. Tôi ngồi trên ghế, nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, liền nói với Phi Phi hay là thôi không đi nữa.

Nghe vậy, Phi Phi lập tức nổi giận với tôi: "Minh Dương, từ bao giờ mà anh trở nên dài dòng như vậy? Đã quyết định rồi thì đừng có thay đổi ý định nữa."

Tôi không nói gì nữa, Phi Phi liền nịnh nọt cười với tôi, nắm lấy tay tôi một cách thận trọng: "Minh Dương, em là bạn gái của anh, lần này em đi cùng anh về quê coi như là ra mắt gia đình anh đấy?"

Tôi thở dài, cô ấy đã nói đến mức này rồi, tôi còn có thể nói gì nữa đây.

Năm giờ mười phút, chúng tôi lên chuyến tàu màu xanh lá. Phi Phi tỏ ra vô cùng phấn khích, còn tôi lại thấp thỏm bất an.

Tôn Tử vốn rất hoạt bát, vậy mà cũng ủ rũ, buồn bã. Trương Kiện Nam mua mì gói cho mọi người, cười hề hề pha cho Phi Phi rồi ân cần đưa cho cô ấy.

Hắn ta đã làm hết những việc mà một người bạn trai như tôi nên làm, tôi chỉ có thể ngồi nhìn, giống như tôi mới là người ngoài cuộc.

Tôi quay đầu đi, Tôn Tử lấy bộ bài đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu chơi bài với tôi để gϊếŧ thời gian.

Lúc này, Phi Phi và Trương Kiện Nam cùng xem máy tính bảng, cười nói vui vẻ. Tôi cố gắng phớt lờ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nói với Trương Kiện Nam rằng đổi chỗ cho tôi.

Từ lúc lên tàu đến giờ, hắn ta cứ ngồi cạnh Phi Phi, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ vào mu bàn tay cô ấy. Nếu hắn ta không phải là một trong số ít bạn thân của tôi, thì tôi đã đấm cho hắn ta một phát rồi.

Vì tình nghĩa anh em bao năm qua, tôi đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nếu hắn ta còn không biết điều mà dừng lại, thì tôi sẽ không khách sáo nữa. Trương Kiện Nam cười với tôi một cái rồi ngoan ngoãn đổi chỗ.

Lúc này, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, trong lòng mỗi người đều chất chứa tâm sự. Không ai biết rằng, chúng tôi đang bước lên chuyến tàu tử thần, từ giây phút này trở đi, số phận của tất cả chúng tôi sẽ bị viết lại.