Gả Thay Công Chúa Cho Diêm La Sống

Chương 5

“Tiện Ngọc.” Từ xa truyền đến giọng nói uy nghi của Hoàng Thượng.

Lâm Tiện Ngọc hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây, toàn thân run rẩy. Y cố gắng quỳ xuống nhưng đôi chân không còn sức, liền ngã xuống sàn, run giọng thưa: “Bái, bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an.”

Cung Viễn Hầu đứng bên cạnh liên tục dập đầu, quan mũ rơi xuống đất, hai hàng lệ già lăn dài trên má, tiếng nài nỉ khẩn thiết như xé ruột gan: “Nam tử gả thay cho nữ tử, Hoàng Thượng, việc này vạn lần không thể!”

Nước mắt của Lâm Tiện Ngọc muộn màng rơi xuống sàn gạch lạnh lẽo.

Y cùng phụ thân khẩn khoản cầu xin: “Cầu Hoàng Thượng suy xét lại.”

Hoàng đế ngồi trên bảo tọa, từ xa nhìn thoáng qua Lâm Tiện Ngọc, đứa trẻ có dung mạo giống Gia Bình công chúa.

Cả tuổi tác lẫn dung mạo đều tương tự...

Trong lòng Hoàng đế từ lâu đã có toan tính.

Một bên, thái giám chưởng án từ phía sau rèm cúi mình.

Hoàng đế chậm rãi nói: “Ái khanh, tổ tiên ngươi đã ngựa chiến suốt ba mươi năm, quân công chồng chất, ngươi cùng con cháu ngươi mới có thể hưởng vinh hoa phú quý suốt bao năm qua. Hiện nay, hai quân giao chiến không ngừng, chỉ có hòa thân mới có thể bảo đảm biên cảnh yên bình. Khi Tiện Ngọc đến Bắc Cảnh, trẫm sẽ phong ngươi làm quốc công, thê nữ ngươi cũng được gia phong cáo mệnh. Nếu Tiện Ngọc không đi thì đó là kháng chỉ, tử tội.”

Như sét đánh giữa trời quang, Lâm Tiện Ngọc toàn thân cứng đờ, lập tức ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, đã là chiều hôm sau.

Lâm Tiện Ngọc từ từ mở mắt ra.

Mẫu thân y ngồi bên giường, khuôn mặt tái nhợt, dường như khóc cạn nước mắt. Phụ thân vẫn mặc triều phục và ngọc quan, biểu cảm đờ đẫn. Các tỷ tỷ cúi đầu, lấy tay áo lau nước mắt, khóc nức nở không ngừng. A Nam cũng co mình vào góc phòng khóc thút thít.

Lâm Tiện Ngọc hốt hoảng xuống giường, lao tới trước mặt phụ thân, nức nở nói: “Phụ thân! Cứu con! Con không muốn đi Bắc Cảnh, nam tử gả thay nữ tử sao có thể không bị phát hiện, sao có thể thực hiện được? Con sợ là chưa đến Bắc Cảnh đã mất mạng, cho dù đến được Bắc Cảnh thì cũng sẽ bị Hách Liên Châu tra tấn mà chết. Phụ thân cứu con!”

Cung Viễn Hầu lòng đau như cắt.

Ông thậm chí đã nghĩ đến việc đưa Lâm Tiện Ngọc trốn đi trong đêm, nhưng Hoàng đế đã cho người bao vây khắp Hầu phủ, bọn họ không có đường thoát.

Phu nhân Cung Viễn Hầu tiến lên ôm lấy Lâm Tiện Ngọc, y khóc lóc nói: “Mẫu thân, người đi tìm Quý phi nương nương, xin người giúp con! Hòa thân thư rõ ràng ghi tên Gia Bình công chúa, dựa vào đâu mà con phải thế nàng chịu chết? Công chúa là mạng, chẳng lẽ mạng con không đáng giá sao?”

Mẫu thân chỉ biết ôm y, vuốt ve tóc, nước mắt lã chã rơi: “Ngọc Nhi, ngoan nào, Ngọc Nhi.”

Hoàng Thượng đã tỏ ý rõ ràng, nếu Lâm Tiện Ngọc không thay thế công chúa xuất giá, cả nhà Lâm gia sẽ bị liên lụy.