Tôi Làm Thợ Điện Những Năm 80

Chương 3: Sửa đèn

Vốn dĩ cô không muốn xen vào việc của người khác, nhưng sau đó cô lại nghĩ, nếu không thể quay lại thời hiện đại thì cô vẫn phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Có kỹ năng chuyên môn, kiếm tiền dựa vào chuyên môn chắc chắn sẽ phải đề cập đến rất nhiều kiến

thức chuyên môn. Thay vì cố gắng che giấu thì tốt hơn hết là từ từ thể hiện ra để mọi người vô thức chấp nhận, nếu thay đổi quá rõ so với lúc trước sẽ khiến mọi người hoảng sợ.

Nếu có ai hỏi, cô sẽ lấy người ba làm thợ thủ công ra làm lá chắn, sau này thi lấy chứng chỉ gì đó thì mọi chuyện dễ dàng hơn.

Hơn nữa nhờ có chú Trương giúp đỡ, tang lễ của mẹ nguyên thân mới có thể thu xếp ổn thỏa, giúp một chuyện nhỏ cũng hợp tình hợp lý.

Đèn pin là đồ gia dụng nhỏ. Cô là sinh viên chuyên ngành cơ khí điện tử nên đối với cô việc sửa chữa máy móc không khó. Đừng nói đến việc sửa đèn pin, chỉ cần có đầy đủ nguyên vật liệu, cô có thể lắp ráp một thiết bị gia dụng tại chỗ.

Không nói thêm câu nào, Diệp Thu Oánh cầm lấy chiếc đèn pin và dùng tay không tháo rời nó ra.

Đèn pin đã được sử dụng vài năm, nòng sắt hơi mòn và rỉ sét. Đây là loại đèn pin đầu hổ kiểu cũ, hầu như không cần dụng cụ để tháo rời.

Cô tháo pin ra, tháo mặt kính phía trên, lấy ra bóng đèn nhỏ, bóng đèn tiếp xúc với vỏ kim loại rồi nối cực dương của pin tạo thành mạch kín. Bóng đèn sáng chứng tỏ bóng đèn không bị hỏng, chắc là do tiếp xúc bên trong kém.

Diệp Thu Oánh không hề biết ở thời đại này trước khi giáo dục cơ bản được phổ biến rộng rãi, những nguyên lý mạch điện cơ bản mà trẻ em thế hệ sau có thể hiểu được lại khiến chính người có mặt ở đây sợ hãi.

Chín người mở to mắt nhìn nhau, Diệp Thu Oánh nghịch một chút bóng đèn sáng lên?

“Chú Trương à, bóng đèn còn dùng được nhưng tiếp xúc bên trong có thể không tốt, cháu có thể tháo nó ra xem thử được không?" Giống như sợ ông ấy không đồng ý, Diệp Thu Oánh nói thêm: “Cháu bảo đảm lắp lại được cho chú.”

Tim đội trưởng Trương cũng đập mạnh hơn, đó là năm tệ đấy, nói tháo ra là tháo ra được à?

Tuy nhiên trong hoàn cảnh này, trước ánh mắt chắc chắn của Diệp Thu Oánh, không hiểu sao ông ấy lại gật đầu - nếu sửa hỏng thì cùng lắm ông sẽ lên huyện tìm thợ sửa lại.

Được sự đồng ý của đối phương, Diệp Thu Oánh mời mọi người vào nhà, Trương Bình Sinh đi theo vào nhà họ Diệp. Tám người còn lại sao có thể bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt này được nên nhanh chóng đi theo.

Diệp Thu Oánh không do dự lấy ra một chiếc nhíp.

Vì thế mọi người trơ mắt nhìn Diệp Thu Oánh ngồi dưới ngọn đèn dầu, dùng một cái nhíp tháo tung chiếc đèn pin ra thành từng mảnh.

Trái tim của Trương Bình Sinh thắt lại mỗi khi có một bộ phận được tháo ra. Đến cuối cùng có thể lắp lại được nữa không?

Không giống như Trương Bình Sinh đang lo sợ, tám người còn cảm thấy rất mới lạ và không thể ngừng suy nghĩ, họ không ngờ bình thường Diệp Thu Oánh trông như một đứa ngốc đần độn không thích nói chuyện. Khi bắt đầu làm việc lại rất chính xác theo thứ tự hẳn hoi, động tác của cô vừa nhanh vừa ổn định.

Diệp Thu Oánh cũng không ngờ chiếc đèn pin nhỏ kiểu cũ lại có nhiều bộ phận đến vậy.

Có ít nhất hai mươi bộ phận so với đèn pin nhựa đơn giản của các thế hệ sau, nó đúng là làm bằng vật liệu thật, tay nghề xuất sắc - bánh răng, tấm đồng, tấm phản sáng lò xo, ống hợp kim nhôm nhỏ và không ít thẻ nhỏ có lớp cách nhiệt.

Mặc dù tay nghề tốt nhưng đáng tiếc là nó lại tiêu tốn rất nhiều điện năng.