Lưu Đày? Diệt Quốc? Nàng Dọn Không Quốc Khố Mang Nhãi Con Tạo Phản

Chương 7: Hối lộ

Đến nơi mới phát hiện, không ít nữ quyến của các đại thần triều đình, hoàng thân quốc thích, đều bị đẩy đến đây.

Các nữ quyến đều bị xiềng xích cả chân tay, hài tử chỉ bị xích chân, các võ tướng không chỉ bị khóa tay chân, mà cổ còn bị đeo gông xiềng.

Họ mặc quần áo mỏng manh, tóc tai rối bời, ôm nhau khóc lóc thảm thiết.

Dù trước đây có thân phận cao quý đến đâu, từ hôm nay trở đi, tất cả đều là nô ɭệ mất nước.

Rất nhanh, giám quân và đám người của hắn đến áp giải họ rời đi, Tương Anh nhìn thấy tên quân địch râu vàng vừa gây khó dễ cho nàng cũng ở trong số đó.

"Trưởng công chúa, chính là người đã trốn thoát kia!" Đào Tuyết cũng nhìn thấy, nàng vô cùng hoảng sợ.

Râu vàng rõ ràng đã nhìn thấy nàng, trong mắt hiện lên sự hận thù độc ác, hắn chỉ vào Tương Anh, nói nhỏ với giám quân bên cạnh.

Giám quân lạnh lùng liếc nhìn Tương Anh một cái, gật đầu với râu vàng.

Râu vàng từ xa làm động tác cắt cổ với Tương Anh, nụ cười độc ác đầy đắc ý.

Tương Anh không biểu lộ cảm xúc, thu hồi ánh mắt.

Trên đường ra khỏi thành, quân địch ép bá tánh đứng hai bên đường để quan sát.

Tháng sáu đầu hè, không khí nóng bức lan tỏa mùi máu tươi.

Bá tánh mặc quần áo rách nát, ánh mắt trống rỗng nhìn đám quý tộc từng tượng trưng cho quyền lực và sự giàu sang, bị áp giải rời kinh đô.

Nước mất nhà tan, không một ai cảm thấy vui vẻ.

Ngoại trừ Tương Anh.

Trông nàng như đang ngẩn ngơ, nhưng thực chất là đang ở trong không gian của mình, sắp xếp lại số vật tư vừa cướp bóc được.

Chừng đó chưa đủ, nàng đã bắt đầu mong chờ, không biết đến Nam Việt sẽ tích trữ được bao nhiêu thứ tốt.

Bên cạnh đình dài ở ngoại ô kinh thành, giám quân phụ trách áp giải kiểm kê lại số người đồng thời cũng dắt ngựa uống nước, chuẩn bị lương thực.

Nhân tiện trước khi lên đường, họ tiến hành lục soát lần cuối.

Tất cả mọi người đều phải cởi bỏ quần áo. Có người bất đắc dĩ phải lấy tiền bạc giấu trong người ra để hối lộ binh lính kiểm tra thì mới tránh được nỗi nhục bị lột sạch đồ.

Tương Anh ở bên cạnh lặng lẽ quan sát.

Nàng nhận thấy đội lưu đày này có rất nhiều người, vì vậy họ được chia ra để quản lý. Có tổng cộng ba người giám sát, dưới tay mỗi người lại có bốn đội uý, đội uý lại dẫn theo từ mười đến ba mươi binh lính kiểm soát, mỗi binh lính quản lý khoảng mười phạm nhân lưu đày.

Nhớ lại biểu hiện của tên râu vàng vừa rồi, Tương Anh có dự cảm rằng hắn chính là đội uý quản lý nàng.

Chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho nàng, có lẽ lát nữa sẽ đến gây khó dễ.

Tương Anh nén lại suy nghĩ, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó.

Con thứ hai của nàng, Tương Nguyên Lãng vừa mới tỉnh dậy, Tương Anh lén lấy từ không gian ra một bình nước, định cho cậu bé uống.

Nhưng lại bị Tương Nguyên Lãng dùng tay nhỏ đẩy ra.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu bé đầy cảnh giác và căm ghét.

Tương Anh cũng không giận: "Lát nữa khát, sẽ không có nước cho con đâu."

Nàng theo chủ nghĩa nhân đạo mà cứu ba đứa nhỏ này, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng phải chịu đựng sự căm ghét của chúng dành cho nguyên chủ.

Tương Nguyên Lãng vẫn căng khuôn mặt non nớt ra trừng mắt nhìn nàng.

Ngược lại Tương Nguyên Tiêu từ dưới đất nhặt lên túi nước, đưa cho Tương Nguyên Lãng uống, lúc này cậu bé mới chịu mở miệng, uống từng ngụm lớn.

Tương Anh vừa thu lại túi nước đã hết, thì tên râu vàng dẫn người đến trước mặt nàng.

"Tiện nhân, ngày lành của ngươi đã chấm dứt rồi, lần này xem ngươi làm sao thoát được. Giám quân đã ra lệnh, tất cả mọi người đều phải bị kiểm tra, ngươi tự cởi, hay để chúng ta lột sạch?"

______

Mọi người nếu thích thì hãy đề cử hoặc đánh giá tốt giúp mình nhé!