Lưu Đày? Diệt Quốc? Nàng Dọn Không Quốc Khố Mang Nhãi Con Tạo Phản

Chương 4: Nàng còn có ba đứa con

Khi đến trước cung điện mà Tương Nguyên Tiêu chỉ, Tương Anh thấy cửa cung mở hé một khe nhỏ.

Tương Nguyên Tiêu vội vàng vùng vẫy khỏi vòng tay nàng, chạy tới hét lớn: "Nhị đệ, tiểu muội..."

Tương Anh nhanh chóng nhận ra điều bất thường, liền kéo đứa nhỏ trở lại, che miệng cậu bé.

Nhưng đã quá muộn, từ bên trong bước ra năm, sáu tên lính to lớn, mặc áo giáp, rõ ràng là quân địch đã càn quét đến đây. Hai đứa nhỏ đang bị chúng giữ chặt trong tay đã ngất đi.

Tương Nguyên Tiêu cực kỳ tức giận: "Thả đệ đệ và muội muội của ta ra!" Những tên lính địch đó nghe thấy liền cười lớn: "Thả ra? Chúng ta đang định ném chúng vào chảo dầu để nếm thử mùi vị xương của đồng tử đây."

Khi nhìn thấy Tương Anh, mắt chúng sáng lên, lộ ra ánh nhìn đầy da^ʍ ô. Tên râu vàng đứng đầu còn tiến lên cười to: "Trên đường đi toàn gặp cung nữ già nua, cuối cùng cũng thấy một mỹ nhân ra dáng. Ngươi là ai?"

Tương Anh cười lạnh lùng: "Ta đây là ông nội của ngươi! Mau thả lũ nhỏ ra, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Tên râu vàng bị thái độ của nàng chọc giận: "Ngươi lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy?"

Chúng giương đao tiến tới, Đào Tuyết sợ hãi đến tái mặt, đứng chắn trước Tương Anh run rẩy.

Tương Anh đang định lấy ra một cây nỏ từ không gian của mình, thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía bên cạnh.

Phó tướng của quân địch dẫn theo một nhóm binh sĩ tới nơi.

Tương Anh nhíu mày, che chắn Tương Nguyên Tiêu ở sau lưng.

Những tên lính địch lập tức chắp tay cúi đầu: "Phó tướng quân, chúng ta bắt được là cháu trai cháu gái Hoàng đế Tây Chu, nữ nhân này coi trọng chúng như vậy, chắc chắn cũng là người trong hoàng thất."

Phó tướng cưỡi ngựa chỉ liếc qua Tương Anh và đám nhỏ một cái.

“Tên hôn quân Tây Chu kia đã mang theo tài sản trốn thoát rồi. Tướng quân có lệnh, hậu duệ và nữ quyến của hoàng thất Tây Chu cùng các đại thần phải lập tức áp giải về kinh đô. Đưa bọn họ tới trước cổng hoàng thành, không được sai sót.”

Nghe vậy, bọn lính tỏ rõ vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải tuân lệnh.

Phó tướng truyền đạt xong rồi lập tức thúc ngựa rời đi.

Sắc mặt Đào Tuyết tái nhợt: “Áp giải đến Nam Việt? Họ định biến chúng ta thành nô ɭệ thấp hèn! Điều này chẳng khác gì đẩy chúng ta vào chỗ chết!”

Tương Anh lại rất bình tĩnh.

Nàng sắp chạy trốn rồi, sao phải sợ những thứ này?

Trong nguyên tác, nạn đói khủng khϊếp sắp xảy ra.

Lúc đó mặt trời sẽ gay gắt, cả thiên hạ sẽ không còn một mầm cây, nhưng nàng thì mang theo đầy đủ vật tư trong không gian, đi đến đâu cũng như đi nghỉ mát.

Có khi nàng còn có thể tìm được một nơi hoang vu không có người, để sống những ngày yên bình.

Nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp phía trước, Tương Anh bắt đầu cảm thấy phấn khích.

"Cứ đợi đấy, suốt chặng đường này, ta có vô số cơ hội để gϊếŧ ngươi!" Tên râu vàng tiến sát lại gần Tương Anh, hạ giọng đe dọa một cách cay độc.

Hắn vẫy tay ra hiệu cho lính lác mang xiềng xích cho hai người lớn, còn ba hài tử vì nhỏ tuổi nên chỉ bị xích chân.

Tương Anh vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, lặng lẽ quan sát. Bọn lính tổng cộng có sáu tên, không phải là quá khó để đối phó.

Bị đẩy đi về phía trước, Tương Anh dùng khóe mắt đánh giá đội hình, quyết định sẽ tấn công trước những tên lính đang giữ bọn nhỏ để tránh chúng dùng bọn nhỏ làm con tin.

Nàng âm thầm lấy ra một sợi chỉ bạc từ không gian của mình, xoay một vòng trong tay áo, ngay lập tức khóa xích được bật mở.