Câu nói này đã khiến tất cả mọi người trong đại điện nhận ra lời của Hạ Hầu gia chủ ban nãy có vấn đề. Rõ ràng là một màn gây khó dễ.
Đã gặp nhau hai lần, vậy sao lại nói ‘nghe danh đã lâu’ và ‘muốn kết giao’? Những lời lẽ đường hoàng ấy chẳng qua chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Sau khi nói xong câu đó, Chử Triều An không ngừng lại mà tiếp tục: "Hạ Hầu Công tử quả là hào phóng, lần trước còn bao trọn Bách Hoa Lâu để ngắm cảnh, thật khiến Lục Vân khâm phục."
Ba chữ ‘Bách Hoa Lâu’ vừa thốt ra, các chủ Bồng Lai Các đang ngồi trên cao lập tức khẽ nhíu mày.
Sắc mặt Hạ Hầu Đằng Cực cũng thay đổi, vội vã nhìn sang Hạ Hầu Ấp, người kia lúc này đã biến sắc.
"Có chuyện gì ở Bách Hoa Lâu?" Hạ Hầu Đằng Cực cất tiếng hỏi với giọng trầm khàn.
Chưa đợi Hạ Hầu Ấp trả lời thì các chủ Bồng Lai Các, Sầm Cẩm Mạn, đã lên tiếng: "Bách Hoa Lâu là một cảnh sắc của Bồng Lai, hôm nay ta đã dặn dò đệ tử đưa Lục Vân sư điệt tới đó ngắm cảnh..."
Câu nói còn lại không cần phải nói rõ thêm nữa.
Mọi người trong điện đều đã hiểu ra. Họ đã sớm nghe nói Hạ Hầu đại công tử được cha mình hết mực nuông chiều nên sinh ra tính tình ngông cuồng.
Qua vài câu đối thoại giữa Hạ Hầu gia chủ và Chử Triều An, cùng với lời giải thích của Sầm Cẩm Mạn, mọi người đều có thể đoán được hành động của Hạ Hầu Ấp. Không chỉ giành chỗ ngắm cảnh mà còn cố tình gây khó dễ về sau. Những thủ đoạn này thực sự tầm thường và thấp kém.
"Ấp nhi! Lục Vân tiểu hữu nói có đúng không?" Sắc mặt Hạ Hầu Đằng Cực tối sầm lại.
"Phụ thân, không phải như thế, con chỉ định mời Nhiên đệ cùng..." Hạ Hầu Ấp vội vàng giải thích, nhưng lập tức bị một tiếng quát to ngắt lời.
"Đủ rồi!" Hạ Hầu Đằng Cực biết rõ tính cách của con mình, nghe thấy hai chữ ‘Nhiên đệ’ thì càng thêm chắc chắn, "Ngươi lui xuống ngay!"
Hạ Hầu Ấp đứng im không dám cử động.
Tề Ôn Nhiên lúc này cũng không thể ngồi yên được nữa, "Nghĩa phụ..."
...
Trong trường hợp long trọng thế này, Hạ Hầu Đằng Cực cũng không thể bao che cho con trai mình. Không nói tới chuyện bắt nạt tiểu bối mà còn dung túng con mình lộng hành tại Bồng Lai Các. Thật quá mất mặt.
Tề Ôn Nhiên thấy phụ tử Hạ Hầu gia đang căng thẳng liền quay đầu nhìn Hạ Hầu Ấp, hy vọng gã có thể tạm thời nhận lỗi, "Ấp ca."
Hạ Hầu Ấp cứng đờ, hôm nay quả là một nỗi nhục lớn. Nếu gã thực sự rời đi như thế thì cả mặt mũi lẫn lòng tự trọng của gã đều không còn.
Nghĩ đến đây, gã trừng mắt nhìn Chử Triều An một cách đầy căm hận.
Chử Triều An chỉ nhàn nhạt đáp lại cái nhìn đó.
"Vân nhi," Giang Tẫn gọi hắn, nhẹ nhàng hỏi, "Có phải con đã chịu ấm ức không?"
Chử Triều An lắc đầu, cụp mắt đáp: "Không có."
Giang Tẫn nhìn hắn chăm chú, "Vậy thì tốt."
Trong khi bầu không khí trong đại điện đang trở nên ngột ngạt vì phụ tử Hạ Hầu gia thì một giọng nói lười biếng chợt vang lên: "Chậc."
Phượng Khuynh hừ một tiếng, "Hóa ra ức hϊếp người khác cũng không cần phải xin lỗi à?"
Câu nói này rõ ràng nhắm thẳng vào hành động dung túng của Hạ Hầu Đằng Cực.
Chử Triều An ngước mắt nhìn về phía chủ tọa.
Phượng Khuynh không nhìn hắn, chỉ xoay xoay chiếc quạt ngọc trên tay, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng.
Thấy dáng vẻ hờ hững của Phượng Khuynh, Chử Triều An cười thầm trong lòng rồi liếc nhìn chiếc quạt trong tay Hạ Hầu Ấp.
Dựa vào thân phận nô bộc thân cận của hắn, Chử Triều An dễ dàng đoán ra nguyên nhân.
Phượng Khuynh không thích người khác dùng những vật dụng giống hệt như mình.
Có lẽ chiếc quạt của Hạ Hầu Ấp nên bị vứt đi thì hơn.
Chử Triều An cụp mắt xuống.
...
Bên kia, Hạ Hầu Ấp bị Yêu Hoàng chỉ trích thì sắc mặt tái nhợt.
Hạ Hầu Đằng Cực cũng bất chấp mặt mũi, lập tức đạp một cú mạnh vào Hạ Hầu Ấp khiến gã loạng choạng, "Còn không mau xin lỗi Lục Vân tiểu hữu!"
Hạ Hầu Ấp suýt bị ngã xuống đất, chỉ đành nghiến chặt răng thốt lên một câu: "Đắc tội rồi."
Nói ra được câu đó đã là giới hạn của Hạ Hầu Ấp.
Nói xong, gã xoay người, vận linh lực rồi rời khỏi đại điện ngay lập tức.
Bầu không khí trong điện lại trở nên hòa hợp, nhưng không khí quanh chỗ ngồi của Hạ Hầu gia vẫn còn căng thẳng nặng nề.
Phượng Khuynh ngáp một cái.
"Bệ hạ mệt rồi sao?" Sầm Cẩm Mạn khéo léo hỏi.
Bồng Lai Các có mối quan hệ tốt với Triều Diễn Tông, đó cũng là lý do vừa rồi nàng ấy lên tiếng.
Chử Triều An khẽ nhìn qua, trong lòng chợt trở nên căng thẳng.
"Đúng là có hơi mệt." Phượng Khuynh nâng mắt lên, thoáng ngẫm nghĩ điều gì đó.
Rồi hắn nói: "Ngày mai đấu võ, bản hoàng cũng phái yêu tới tham gia, thế nào?"
Nghe thấy lời này của Phượng Khuynh, trong lòng Chử Triều An lộp bộp, hắn chợt cảm thấy một dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, Phượng Khuynh nói tiếp: "Bản hoàng có một yêu nô thân cận, tuổi tác phù hợp, huyết mạch cũng không tệ, có lẽ nên để hắn tham gia thử."