Bên ngoài đảo chính, tiên tử dẫn đường đã đứng chờ sẵn, khi nhìn thấy họ vào nhanh như vậy, nàng ấy cũng có phần ngạc nhiên, “Các sư huynh, xin mời theo ta.”
Nàng ấy vừa nói vừa chỉ tay về phía trước.
“Tiên tử xin mời,” Chử Triều An đáp lại.
Đi theo tiên tử, càng vào sâu bên trong, tiếng đàn nhẹ nhàng lướt qua tai mọi người khiến họ cảm thấy như si như say, như có một cuộn tranh thần tiên đang lướt qua trước mắt.
“Đây là âm pháp đúng không?” Không biết ai vừa hỏi.
Tiên tử dẫn đường mỉm cười đáp: “Đúng vậy, thiếu chủ của chúng ta gần đây đã luyện tập âm pháp và đạt được chút thành tựu, các chủ đã cho phép ngài ấy biểu diễn một khúc nhạc cho mọi người.”
“Đây là Thanh m Chú, có tác dụng xua tan tạp niệm, làm sạch thân tâm. Nghe khúc nhạc này rất có lợi cho việc luyện tập.”
“À... Thảo nào vừa rồi ta cảm thấy linh lực trong cơ thể tăng lên một chút, hóa ra là vậy.”
Hoa cỏ xanh tươi, hương thơm thoang thoảng.
Mọi người bước lên một hành lang dài, đi thêm một đoạn. Qua cổng vòm chạm trổ, từ xa đã thấy những cung điện san sát nhau, mái ngói đỏ rực.
“Các sư huynh, vào trong thôi.”
Chử Triều An nhìn nàng ấy rồi dẫn mọi người vào trong.
Trên con đường vừa rồi chỉ có nhóm đệ tử Triều Diễn Tông bọn họ bước vào.
Khung cảnh xung quanh không biết từ lúc nào đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn hành lang và hoa cỏ nữa.
Chử Triều An và mọi người bước vào một con đường nhỏ rộng rãi, phía trước có nhiều đệ tử của các môn phái khác, tất cả đều hướng về một hướng.
“Đi theo.” Chử Triều An nói.
Tiến về phía trước, các cung điện đan xen hiện rõ trong tầm mắt, tiếng đàn của thiếu chủ càng trở nên rõ ràng hơn.
Sau khi được tiếng đàn thanh tẩy, bọn họ hòa vào đám đông, cùng nhau bước vào một đại điện.
Chử Triều An đi đầu dẫn đường, hắn đưa tay vén những dây tử đằng rủ xuống từ đại điện rồi bước vào một không gian mờ ảo trắng xóa.
Mặt đất dưới chân bị sương trắng che phủ tạo cảm giác như đang bước trên mây.
“Oa!”
“Đẹp quá.”
“Cảnh đẹp nhường này, thật không thể tin nổi, chưa từng thấy trên đời!”
Các chủ của Bồng Lai Các đã dốc toàn lực trang trí đại điện này, đúng là quá mức chấn động. Hiện giờ toàn nghe thấy những lời khen ngợi Bồng Lai.
Chử Triều An cũng rất kính phục Các chủ Bồng Lai Các, là người sinh ra trong thời đại mạng internet, hắn đã thấy rất nhiều cảnh đẹp kỳ ảo.
Nhưng vẫn không thể so sánh với Bồng Lai Các.
“Nhìn kìa, là tôn thượng!”
“Tôn thượng ở kia! Chúng ta mau qua đó đi.”
“Đi thôi, qua đó thôi.”
Các tông chủ của các đại phái đã tụ hội đủ cả, tôn thượng của họ hiện giờ đang ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, sau lưng còn có nhiều bàn con.
Chiếc áo màu trăng non sáng lấp lánh khiến người nọ như tiên nhân hạ phàm, vô cùng nổi bật.
Tiếng đàn truyền xuống từ gác cao giữa đại điện.
Chử Triều An ngẩng đầu đi về phía Giang Tẫn.
Các đệ tử cùng vào đại điện đều đã ngồi xuống.
Bên phải vị trí chủ tọa là các gia chủ của bốn đại thế gia.
……
Khi Chử Triều An vừa đến, Giang Tẫn quay đầu nhìn hắn rồi nói, “Đến rồi sao?”
“Vâng, sư phụ.” Chử Triều An đáp, chuẩn bị ngồi xuống phía sau hắn ta.
Đúng lúc này, ngoài cửa đại điện lại có thêm một nhóm người bước vào.
Là Hạ Hầu Ấp và Mộ Dung Hoán.
Hạ Hầu Ấp ngay lập tức nhận ra Chử Triều An trong đại điện, ánh mắt của gã chứa đầy sự thù hận, cực kỳ sắc bén dán chặt vào hắn.
Như Kỷ Lương đã đoán, gã quả thật vẫn ôm hận.
Chử Triều An cúi đầu, ánh mắt dần thu hẹp lại.
Chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh.
Giang Tẫn nói: “Ngồi bên cạnh sư phụ đi.”
Chử Triều An không từ chối, đi đến bên cạnh hắn ta.
Khi hắn ngồi xuống bên cạnh Giang Tẫn, ánh mắt của Hạ Hầu Ấp ngay lập tức đờ đẫn, sắc mặt trở nên khó coi.
Mộ Dung Hoán không để ý đến gã mà trực tiếp đi đến chỗ Mộ Dung gia chủ, ngồi đối diện Chử Triều An, còn tỏ vẻ thích thú vuốt ve sợi tóc đang rủ trước ngực.
“Hôm nay tâm trạng Hoán nhi tốt nhỉ?”
Mộ Dung Bách nhìn con trai xuất sắc nhất của mình, mỉm cười nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Hoán ngừng cười, khuôn mặt hơi tái nhợt, nụ cười lập tức biến mất, “Ừm.”
·
Chử Triều An nhạy bén nhận ra ánh mắt của Mộ Dung Hoán nhưng hắn quyết định phớt lờ vẻ chế nhạo của hắn ta, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Tẫn, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kỷ Lương và những người khác ngồi sau hắn, bọn họ đang thì thầm trêu đùa chuyện gì đó, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng kinh hô bị giảm âm, dường như có liên quan đến “Yêu Hoàng”.
Rất nhanh, Chử Triều An đã nhận ra điều khiến mình cảm thấy kỳ lạ.
Phượng Khuynh chưa đến.
Hắn vẫn chưa xuất hiện trong đại điện.