Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chiếm Lấy Kịch Bản Vạn Người Mê, Thành Công Thượng Vị

Chương 23

Mộ Dung Hoán, con trai thứ bảy của gia chủ Mộ Dung, cũng là người được chọn làm người thừa kế trong tương lai của Mộ Dung thế gia.

Sở hữu tài năng xuất chúng, tâm tư linh hoạt, hiện giờ hắn ta đã vượt qua các huynh đệ khác trong gia tộc để trở thành người nổi bật nhất.

So với thân phận đại công tử của Hạ Hầu thế gia như Hạ Hầu Ấp thì có phần kém cỏi hơn.

Nhưng vì tỷ tỷ của Mộ Dung Hoán, Mộ Dung Thanh, đã gả cho em trai ruột của Hạ Hầu Ấp nên mối quan hệ giữa hai người cũng coi như không tệ, thường xuyên qua lại với nhau.

Đối phương đã chào hỏi, Chử Triều An cùng đồng môn cũng không thể bỏ đi ngay, đành đáp lễ một cách lịch sự coi như không nhìn thấy thái độ hờ hững của Hạ Hầu Ấp.

Kỷ Lương kéo nhẹ tay áo Chử Triều An, Trần Tấn cũng không biết từ lúc nào đã đến gần, thấp giọng nói: “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

Đợi đến tiệc tối để xem Hạ Hầu Ấp định làm gì.

Hắn ta chỉ không muốn so đo, nhưng đối phương lại không biết điều.

Như hai người đã nghĩ, Hạ Hầu Ấp quả thực cảm thấy hứng thú. Đây chính là đệ tử của Triều Diễn Tông đó, trêu chọc bọn họ thực sự là một niềm vui.

“Lục đạo hữu,” Hạ Hầu Ấp nhìn chằm chằm vào Chử Triều An bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Muốn đến đảo chính cần phải vượt qua một tầng linh lực hộ trận, chi bằng để bản công tử đưa các ngươi qua đó.”

Nói đoạn, gã cười cười đưa tay triệu hồi pháp khí phi hành, giọng điệu có phần không thiện ý: “Coi như làm việc thiện vậy.”

Mộ Dung Hoán hiểu rõ tính cách của Hạ Hầu Ấp, cũng biết gã muốn làm gì nên chỉ đứng bên cạnh không can thiệp, tỏ vẻ như bản thân là người ngoài cuộc.

Nếu bỏ qua ánh mắt đầy hứng thú của Mộ Dung Hoán thì đúng là nhìn hắn ta như người đứng ngoài thật.

Nhưng thực ra, Mộ Dung Hoán chỉ đang ngầm quan sát để chuẩn bị châm ngòi khi cần thiết.

“Không cần.”

“Khoan đã.”

Hai lời cùng vang lên.

...

Đệ tử của Triều Diễn Tông đương nhiên không cần sự giả vờ tốt bụng của Hạ Hầu Ấp. Không biết gã có ý định gì nhưng Chử Triều An đã từ chối không chút do dự.

Phía sau, Kỷ Lương và Trần Tấn thở phào nhẹ nhõm.

Mà lời thứ hai...

Chử Triều An quay đầu nhìn lại thì thấy người vừa cất tiếng là Tề Ôn Nhiên.

Tề Ôn Nhiên cảm nhận được ánh nhìn của hắn thì khẽ gật đầu, sau đó quay sang Hạ Hầu Ấp.

“Ấp ca, người của chúng ta đông quá, chi bằng để Hoán...” Tề Ôn Nhiên liếc nhìn Mộ Dung Hoán đứng bên cạnh, rồi sửa lời: “Mộ Dung công tử dẫn bọn họ đi đi.”

Đây là đề xuất mà Tề Ôn Nhiên đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Một mặt có thể ngăn cản Hạ Hầu Ấp trêu chọc nhóm đệ tử trẻ của Triều Diễn Tông, đồng thời cũng coi như ban cho họ một ân tình.

Mặt khác...

Mộ Dung Hoán nhìn chằm chằm vào Tề Ôn Nhiên, ánh mắt như cười như không, khuôn mặt tuấn tú hiện lên chút ý tứ khó lường, đạo bào xanh thẫm càng làm nổi bật sắc trắng của làn da, hắn ta không nói lời nào.

Tề Ôn Nhiên cảm thấy hơi nhẹ nhõm.

Đề nghị của hắn ta tất nhiên được Hạ Hầu Ấp đồng ý: “Cũng được.”

Hạ Hầu Ấp nghiêng đầu nói với Mộ Dung Hoán: “Ngươi đưa bọn họ đi đi.”

“Trần huynh,” Mộ Dung Hoán gọi tên tự của Hạ Hầu Ấp rồi chậm rãi nói, “Ngươi không nghe thấy sao, vị... Lục đạo hữu này, bọn họ không cần chúng ta giúp đỡ.”

Hạ Hầu Ấp nhướng mày, quay đầu nhìn Chử Triều An.

Chử Triều An không đáp trả ánh mắt của gã mà tiến lên vài bước, triệu hồi phi thuyền từ chiếc nhẫn chứa đồ.

Chiếc phi thuyền rất lớn, là linh bảo thượng phẩm được đúc từ thanh vân thạch cao cấp, vô cùng kiên cố.

Pháp khí phi hành mà Hạ Hầu Ấp triệu hồi, so với phi thuyền kia chỉ bằng một nửa, cao thấp rõ ràng.

***

“Phốc.”

Khi Chử Triều An cùng đệ tử Triều Diễn Tông cưỡi phi thuyền lướt đi, hòa vào mây xanh rồi biến mất thì một tiếng cười khẽ vang lên.

Sắc mặt Hạ Hầu Ấp trở nên khó coi.

Từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen, gã nhìn về nơi phát ra tiếng cười rồi liếc mắt giận dữ với Mộ Dung Hoán.

Mộ Dung Hoán thấy nét mặt của gã thì càng cảm thấy buồn cười.

Tiếng cười trong trẻo không ngừng vang lên.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng cười to của hắn ta.

Khi Mộ Dung Hoán quay sang nhìn Hạ Hầu Ấp, Tề Ôn Nhiên tự động né tránh ánh nhìn, trên trán thoáng hiện vẻ hối hận.

Chẳng phải chỉ là một nhóm đệ tử trẻ thôi sao, sao lại có thể triệu hồi phi thuyền tốt như vậy.

Có lẽ Hạ Hầu Ấp đã nhìn lầm rồi.

“Đi thôi đi thôi,” Hạ Hầu Ấp bị Mộ Dung Hoán cười đến khó chịu nhưng không thể trút giận lên hắn ta, nên chỉ có thể vung quạt nhìn theo hướng Chử Triều An và đồng môn vừa rời đi rồi nói, “Theo sát bọn họ.”