"Sao bệ hạ lại nghĩ rằng ta đang giận?"
Chử Triều An đoán không ra nên đành hỏi thẳng, trong lòng cũng đang tự hỏi.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Phượng Khuynh tự mình công lược sao?
Chỉ thấy Phượng Khuynh nghe xong thì lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Chử Triều An.
Sao lại không giận cho được.
Lần đầu tiên Phượng Khuynh sẵn lòng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Khi nghe thị nữ Liên Điềm nói rằng Úc Khanh rất ghét thân phận hồ tộc của mình, hắn đã vô thức đặt mình vào vị trí của Úc Khanh khi bị yêu cầu sử dụng mị thuật.
Bị hắn đuổi đi mà không dám tức giận, mọi cảm xúc đều bị chôn sâu trong lòng, không có nơi nào để giải tỏa.
Cũng đúng thôi, với tính cách lạnh lùng của Úc Khanh, sao có thể chia sẻ tâm sự với người khác chứ.
Nếu đổi lại là Phượng Khuynh, nếu có ai dám làm hắn không vui, kẻ đó chắc chắn sẽ không sống nổi ba giây.
Vì vậy, khi trở về Tẩm Lâm Tiểu Trúc, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định gọi Úc Khanh quay lại. Chỉ là, đợi mãi mà vẫn không thấy người đâu, hắn càng thêm chắc chắn rằng đối phương đang giận dỗi với hắn.
Tuy nhiên, Phượng Khuynh không định nói những điều này với Úc Khanh, hắn chỉ nói đơn giản: "Từ nay về sau ngươi muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến thân phận của ta."
Câu nói đầy ẩn ý nhưng Chử Triều An vẫn giữ nguyên nét mặt, chỉ đáp một tiếng: "Vâng."
Nghe thấy câu trả lời, Phượng Khuynh cảm thấy hài lòng, "Tối nay ngươi dự tiệc cùng ta."
"Thuộc hạ…" Chử Triều An do dự một lúc, "Có thể không đi được không?"
...
Bên Phượng Khuynh tạm thời có thể từ chối một hai, nhưng Giang Tẫn bên kia, hắn là đệ tử đắc ý nhất của đối phương, cũng là sư huynh của các đệ tử Triều Diễn Tông. Nếu không tham dự thì thật sự khó mà chấp nhận.
Tuy nhiên, lời từ chối vừa mới thốt ra thì Phượng Khuynh đã lườm sang, giọng điệu hơi cao: "Ngươi dám không đi à?"
Lúc này, đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, tay phải cầm quạt ngọc khẽ gõ vào lòng bàn tay trái, giọng nói không mặn không nhạt nhưng đầy uy quyền, uy áp từ sâu trong huyết mạch vô hình tỏa ra, từng chút một thấm vào người đối diện.
Chử Triều An căng người, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng, lạnh lùng nói: "Vừa rồi chẳng phải bệ hạ đã nói thuộc hạ không cần cố kỵ thân phận của ngài sao."
Phượng Khuynh: "..."
Đúng là tự lấy đá đập chân mình mà.
Cuộc đối đầu chỉ kéo dài trong chốc lát thì Phượng Khuynh đã thu lại áp lực vô tình lộ ra, "Thôi vậy."
Chử Triều An thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn thả lỏng quá sớm rồi, Phượng Khuynh nói thêm: "Vậy ngươi hãy đợi ở đây."
Chử Triều An hơi khựng lại, không cần hắn hỏi, Phượng Khuynh khẽ vung quạt ngọc một vòng trong tay, rồi nói rất tự nhiên: "Đợi bổn hoàng trở về, không được chạy lung tung."
Chử Triều An đương nhiên sẽ không nghe lời, nhưng cũng không phản bác.
Hắn chỉ yên lặng chờ đến khi người từ Bồng Lai Các đến mời Phượng Khuynh đi thì lặng lẽ rời khỏi Tẩm Lâm Tiểu Trúc.
Vừa ra khỏi viện, hai yêu binh canh giữ bên ngoài đã chặn hắn lại.
...
"Bệ hạ có lệnh, không được để Úc đại nhân rời đi."
Một trong hai yêu binh khó xử nói: "Úc đại nhân, chúng yêu chỉ nghe lệnh của bệ hạ."
Thật sự là lệnh vua khó trái.
Tiệc tối sắp bắt đầu, Chử Triều An không muốn chậm trễ, hơn nữa từ Tẩm Lâm Tiểu Trúc đến Lạc Hà Trai phải mất một đoạn đường, bây giờ đi chắc vẫn kịp hội ngộ với các sư huynh đệ.
"Bệ hạ sẽ không trách tội đâu." Giọng Úc Khanh không cảm xúc, âm điệu nhàn nhạt không lên không xuống.
Chỉ trong chớp mắt, yêu lực vận chuyển, thân hình hắn trực tiếp xuyên qua sự phòng thủ của hai yêu, ngay lập tức rời khỏi tiểu trúc.
Chỉ để lại một câu: "Nếu có chuyện xảy ra, các ngươi vô tội."
Nói xong, bóng dáng hắn đã đi xa.
Chỉ còn lại hai yêu binh nhìn nhau, "Cái này..."
"Không sao, Úc đại nhân đã nói không sao thì chắc chắn không sao, chúng ta không cần lo."
"Ừm, nói cũng đúng, không cần lo lắng."
"Úc đại nhân có thể xảy ra chuyện gì chứ, nếu có chuyện, bệ hạ cũng sẽ không trách phạt ngài ấy."
Hai yêu càng nói càng thấy đúng, nhìn theo bóng lưng Chử Triều An đi xa, cả hai đều gật đầu đồng ý.
·
Khi Chử Triều An đến Lạc Hà Trai, vừa hay người từ Bồng Lai Các cũng vừa tới, tất cả các đệ tử Triều Diễn Tông đều vừa được gọi ra khỏi phòng.
Kỷ Lương bước ra khỏi phòng rồi ngáp dài, tu vi của cậu ấy còn nông, linh lực không thể duy trì vài ngày đêm không ngủ không nghỉ, vậy nên vẫn cần phải nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể nhịn đói trong hai ngày.
Từ Triều Diễn Tông đến Bồng Lai Các, Kỷ Lương đã đói từ lâu, đồ ăn mang theo trên đường đã bị tiêu thụ hết.
"Cuối cùng cũng được ăn rồi!" Trước đó ở Bách Hoa Lâu cậu ấy còn chưa kịp ăn gì, Kỷ Lương xoa bụng, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Chử Triều An đang tiến tới.
Liền cao giọng hỏi: "Lục sư huynh, chúng ta có thể xuất phát rồi chứ?"
Chử Triều An gật đầu, sau khi tập hợp các sư huynh đệ, hắn nói: "Đi thôi."