“Là Hạ Hầu thế gia.”
Môt trong bốn gia tộc còn tồn tại, Hạ Hầu thế gia lấy màu vàng làm biểu tượng, mỗi người khoác trên mình áo bào vàng rực rỡ, huy hiệu của Hạ Hầu gia được thêu bằng chỉ vàng trên áo, sau khi được rót linh lực vào lại càng trở nên nổi bật, không ai trong giới tu chân không biết.
Đạo linh lực đó do tổ tiên của gia tộc Hạ Hầu truyền lại, có thể chống lại một đòn tấn công giúp bảo vệ hậu duệ và đồng thời cũng để răn đe kẻ thù.
Chử Triều An nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy đoàn người của gia tộc Hạ Hầu đã lên Bách Hoa Lâu và chiếm cứ một khu vực riêng.
Thanh niên đứng đầu ăn mặc cực kỳ quý phái, viền ống tay áo và dây lưng ngọc ở eo đều làm từ chất liệu tinh xảo, mềm mại, khi di chuyển lại càng thêm tao nhã, trong tay hắn ta còn cầm một cây quạt bảo bối màu tím nhạt.
Nếu nói khi những người khác sử dụng cây quạt này sẽ tạo cho người ta cảm giác phong lưu phóng khoáng, thì dáng vẻ cầm quạt của người này lại hiện rõ sự kiêu ngạo, lúc này, hắn ta hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt xếch nhìn người khác, toát ra vài phần khinh thường tự nhiên.
“Các ngươi là đệ tử của môn phái nào? Còn không mau đến bái kiến công tử nhà ta?” Một tùy tùng trẻ tuổi bên cạnh hắn ta nhanh nhảu bước lên một bước, lớn tiếng nói.
Nghe thấy lời hô lớn đó, các đệ tử Triều Diễn Tông đang ngồi lập tức đứng dậy.
Kỷ Lương vốn định kéo Chử Triều An qua chơi một ván cờ, tình cờ nghe thấy lời này khiến cậu ấy cũng không kìm được mà đứng lên, trừng mắt nhìn sang.
Huy hiệu của Triều Diễn Tông trên trang phục của bọn họ rõ ràng như vậy mà, những người này làm thế chắc chắn là cố ý gây sự.
“Ồ, thì ra là đệ tử Triều Diễn Tông.”
Hai bên đứng đối diện nhau, người thanh niên được gọi là công tử kia cất lời rồi nhẹ nhàng vung lên gập xuống cây quạt trên tay, sau đó hơi cúi người chắp tay, “Tại hạ là Hạ Hầu Ấp, hân hạnh được gặp mặt.”
Thái độ của hắn ta cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.
Mọi người đều nhìn về phía Chử Triều An.
Hiện tại hắn là đệ tử duy nhất của Vọng Quân Tiên Tôn, bất kể là về tu vi hay thân phận, họ đều phải gọi hắn là sư huynh. Lúc này, tất cả đều lễ phép chờ hắn lên tiếng.
Chử Triều An nổi tiếng trong Triều Diễn Tông là người khiêm tốn, lễ độ, trước mặt Giang Tẫn càng tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời, lúc này cũng không ngoại lệ, hắn cung kính đáp lại Hạ Hầu Ấp, “Từ lâu đã nghe danh Hạ Hầu công tử, ta là Lục Duẫn của Triều Diễn Tông.”
Tuy nhiên, khi Chử Triều An vừa dứt lời, Hạ Hầu Ấp không nhìn hắn mà quay đầu nói với tùy tùng đứng bên cạnh: “Ngươi nói xem, nếu lát nữa ta để Nhiên đệ đến đây thì liệu hắn ta có thích nơi này không?”
Tùy tùng cười toe toét đáp: “Chắc chắn sẽ thích, công tử đã chọn nơi này thì Nhiên công tử nhất định sẽ thích!”
Nghe vậy, Hạ Hầu Ấp cười lớn.
“Hắn ta là đại công tử của gia tộc Hạ Hầu…” Khi Kỷ Lương nghe tên của đối phương thì đã nhận ra thân phận của hắn ta, cậu ấy lập tức ghé sát bên tai Chử Triều An thì thầm.
Rồi dường như nhớ ra điều gì đó, hắn ngập ngừng một chút rồi bổ sung, “Nghe nói quan hệ giữa hắn và Hạ Hầu Nhiên vô cùng…thân thiết.”
Chử Triều An gật đầu nhẹ tỏ ý đã hiểu.
Sau khi hai người họ nói xong, một tùy tùng khác đứng bên cạnh Hạ Hầu Ấp liền quan sát tình hình rồi bước tới nói: “Lát nữa công tử của chúng ta cần dùng chỗ này, xin các vị nhường lại.”
Lời nói nghe có vẻ khách khí nhưng thực chất lại không cho phép người ta từ chối.
“Các ngươi đừng quá đáng!”
“Trần Tấn.” Một đệ tử khác kéo tay vị sư đệ tính tình nóng nảy, dễ xúc động này, nói nhỏ, “Đây là gia tộc Hạ Hầu đấy…”
Các gia tộc lớn có địa vị không thấp trong giới tu chân, hơn nữa bọn họ thường cùng một giuộc, không thể đắc tội. Dù họ là đệ tử của Triều Diễn Tông, nhưng cũng chỉ là đệ tử, không thể so sánh với công tử của gia tộc.
Huống hồ, Hạ Hầu Ấp là đại công tử của gia tộc Hạ Hầu, thân phận của hắn ta càng thêm đặc biệt.
Ánh mắt Chử Triều An lóe lên một tia sắc lạnh, thần sắc thoáng qua một chút lạnh lùng.