Danh sách những người sẽ theo đến Bồng Lai đã được sắp xếp, sau ba năm rèn luyện không màng sống chết, danh tiếng của Chử Triều An với tư cách là đại đệ tử của Thủ tọa Triều Diễn Tông cuối cùng cũng được xác lập, địa vị của hắn trên Thiên Trần Phong cũng không hề tầm thường.
Ngày hôm sau, khi tất cả những người sẽ đến Bồng Lai đã tập hợp đầy đủ, họ bước lên phi thuyền.
Chử Triều An đứng phía trước boong tàu, Kỷ Lương không biết từ khi nào đã tiến lại gần, “Lục sư huynh!”
Tư chất của cậu ấy cũng tạm được, những năm gần đây cậu ấy chăm chỉ tu luyện, cuối cùng cũng có được tư cách tham gia vào chuyến đi này.
Chử Triều An quay đầu nhìn cậu ấy, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Người kia nhìn quanh trái phải, thấy các sư huynh đệ khác đều đã vào khoang thuyền nghỉ ngơi, chỉ còn lại rất ít người tụ tập bên ngoài, thì mới đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Lục sư huynh, nghe nói lần này, bách gia tiên môn đều sẽ có mặt.”
Chử Triều An gật đầu ra hiệu cậu ấy tiếp tục nói.
Đừng nói bách gia tiên môn, ngay cả yêu tộc cũng nhận được thiệp mời.
Trên đại lục Huyễn Lăng, tu chân giới và yêu tộc có thể chung sống hòa bình, quan hệ với ma tộc thì kém hơn một chút, còn với Minh giới thì nước sông không phạm nước giếng.
Vì vậy việc yêu tộc được mời cũng không có gì lạ.
Kỷ Lương tiếp tục nói: “Sư huynh có biết, ngũ đại thế gia... à không, bây giờ chỉ còn bốn đại thế gia thôi.”
Vài năm trước Chử thị đã bị diệt tộc, chuyện này đã lan truyền rộng rãi, nhưng cụ thể là bị kết tội gì thì không ai biết.
Người ngoài chỉ nghe nói rằng bốn đại thế gia còn lại đã hợp lực tiêu diệt, đây là chuyện nội bộ của các thế gia, người ngoài cũng không tiện hỏi.
“Nghe nói lúc đó Hạ Hầu gia là người khởi xướng,” Kỷ Lương tóm tắt, sau khi thở dài, cậu ấy mới nói vào việc chính, “Lục sư huynh, ta muốn nói đến Hạ Hầu thế gia, gia chủ Hạ Hầu gia vài năm trước đã nhận một nghĩa tử, người nọ có thiên phú vô cùng cao...”
Chử Triều An đã mơ hồ đoán được cậu ấy đang nói về ai.
Đúng lúc này, Kỷ Lương cũng nhắc đến tên người kia, “Hạ Hầu Nhiên công tử.”
Là tên giả của Tề Ôn Nhiên.
Kỷ Lương nhìn biểu cảm của hắn rồi ngập ngừng nói thêm một câu.
“Nội môn đều truyền tai nhau rằng, tôn thượng rất xem trọng người này, còn có ý định nhận hắn làm đệ tử…”
...
Kỷ Lương đề cập chuyện này với Chử Triều An hoàn toàn vì yêu mến Lục sư huynh, muốn hắn có sự đề phòng từ trước, “Các sư huynh nội môn đều giấu kín chuyện này, không ai nhắc đến trước mặt huynh.”
Còn lý do vì sao giấu giếm, là do lòng tốt hay lý do khác thì không thể biết được.
“Đa tạ.” Chử Triều An nghe xong cũng chỉ mỉm cười với cậu ấy, biểu cảm bình bình.
Kỷ Lương nhìn thấy mà cảm thấy đau lòng, “Sư huynh không cần bận tâm, chẳng phải Tôn thượng đã nói huynh sẽ là đệ tử duy nhất của người sao.”
Vì vậy, không cần lo lắng sẽ bị Hạ Hầu Nhiên thay thế.
Chử Triều An nghe xong thì đáp: “Ừm, ta tin tưởng sư tôn.”
Đâu phải vì coi trọng mà muốn thu nhận đối phương làm đệ tử.
Tề Ôn Nhiên là bạch nguyệt quang của Giang Tẫn, điều này không thể nghi ngờ.
Còn thái độ của Giang Tẫn đối với Tề Ôn Nhiên ra sao, chuyến đi Bồng Lai lần này, hắn sẽ đích thân chứng kiến.
Nghĩ đến tốc độ tăng tiến chậm chạp của thanh tiến độ đó, Chử Triều An không khỏi lo lắng.
Hy vọng có hệ thống bảo vệ, Thiên đạo có thể nhận ra vị khách từ bên ngoài như hắn chậm hơn một chút, để hắn có thêm thời gian hoàn thành thanh tiến độ.
Lục sư huynh luôn bày ra dáng vẻ xem Vọng Quân tiên tôn như trời, Kỷ Lương cảm nhận được diều này nên an ủi nói: “Cái tên Hạ Hầu đó chắc chắn không thể sánh bằng tư chất của sư huynh, là ta nghĩ nhiều rồi.”
Chử Triều An chỉ cười mà không nói gì thêm.
·
Bồng Lai Các tọa lạc ở vùng Đông Hải, trên một hòn đảo được mây mù bao phủ tựa như tiên cảnh.
Thực ra, nơi này chính là một chốn động thiên phúc địa.
Vừa vào đến địa giới Bồng Lai, mọi người đã cảm nhận được linh khí ở đây vô cùng dồi dào, nồng đậm hơn gấp nhiều lần so với dọc đường đi.
Từ xa nhìn lại.
Những tầng lầu gác cao tầng tầng lớp lớp hiện lên, chạm trổ tinh xảo, đẹp đến nao lòng.
……
Khi đoàn người Triều Diễn Tông đến, các môn phái khác đều đã đến đông đủ.
Có một tiên tử của Bồng Lai Các nhìn thấy họ, liền nhanh chóng tiến lên muốn dẫn đường, “Các vị sư huynh chính là người của Triều Diễn Tông sao?”
Ngay khi chiếc phi thuyền lớn đáp xuống, không ít môn phái khác cũng đồng loạt hướng ánh nhìn về phía này.