Vợ Long Vương

Chương 4: Con đường làm giàu

"Vậy con đọc sách nhé? Hồi nhỏ, chẳng phải con thích đọc sách nhất sao?" Cậu nói rồi lục tung hòm để tìm sách cho tôi.

Tôi nhìn cậu, bảo cậu đừng bận tâm nữa, rồi tựa người vào thành giường, trò chuyện với cậu, nói về mẹ.

Cậu nói, mẹ vốn là niềm hy vọng của nhà họ Ngụy, nếu mẹ tiếp quản vị trí của cậu bây giờ, thì nhà họ Ngụy cũng không đến nỗi sa sút như ngày hôm nay.

Lúc đó, tôi còn tưởng rằng cái mà cậu muốn mẹ tiếp quản là tiệm quan tài này.

Chỉ là theo tôi thấy, mẹ cũng chỉ là người phụ nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đối với chuyện kinh doanh buôn bán này e là không am hiểu.

Cả đêm, cậu và tôi nói chuyện phiếm, cứ thế cho đến khi trời sáng, và những ngày tiếp theo cũng vậy.

Cậu đêm nào cũng đến đốt hoa đào, thứ đó, thật sự không còn xuất hiện nữa.

Chỉ là, đến cuối tháng, số hoa đào mà cậu mua cũng sắp hết, bây giờ không phải là mùa hoa đào nở, hơn nữa, những bông hoa đào này đều là loại thượng hạng, đốt đêm này qua đêm khác cũng chẳng khác nào đốt tiền thật.

Tiệm quan tài của cậu làm ăn cũng chẳng khá khẩm gì, thêm vào đó, lúc cứu tôi và Uẩn Hòa, cậu bị tộc trưởng lừa một khoản tiền lớn, bây giờ đã nghèo rớt mồng tơi.

Suy nghĩ mấy ngày, cậu quyết định đi tìm người bạn thân của mình để vay một ít bạc, nhưng người bạn đó của cậu cũng tay trắng, tuy nhiên lại nói hiện tại có một con đường làm giàu.

Người bạn đó của cậu tên là Diệp Thương, là bạn vong niên với cậu, bởi vì đối phương đã gần năm mươi tuổi, cậu nói ông ta có chút tiếng tăm trong nghề, kiếm được cũng không ít, chỉ là ham mê cờ bạc, rượu chè, gái gú, cho nên mấy năm nay cũng không có đồng nào dính túi.

Bây giờ, không biết Diệp Thương này nghe được từ đâu rằng trên núi Ung Sơn ở huyện Úy có mỏ vàng, hiện tại lại đang là thời loạn lạc, huyện lệnh của huyện Úy cũng đã bỏ chạy, không còn ai quản thúc, vì vậy, cậu định cùng ông ta đến núi Ung Sơn đào vàng.

Huyện Úy cách đây cũng không xa, cậu dặn tôi đừng lo lắng, cậu sẽ đi nhanh về nhanh.

Trước khi khởi hành, cậu còn nghiêm mặt dặn dò tôi: "An Chi, con nhớ kỹ, con không được ra khỏi phòng, cũng đừng cho Uẩn Hòa và Sơ Sơ vào phòng này, tránh..." Cậu ngừng một chút: "Tránh để bọn họ bị thứ đó quấy rầy."

"Vâng, con biết rồi." Tuy trong lòng sợ hãi, tôi cũng rất nhớ Uẩn Hòa, nhưng vừa nghĩ đến việc thứ đó rất có thể cũng sẽ quấy rầy Uẩn Hòa, tôi lập tức gật đầu với cậu.

Khi cậu đi còn đặc biệt mang hai túi hoa đào khô vào phòng cho tôi, nói là sẽ nhanh chóng quay lại, sau đó đóng cửa phòng cho tôi rồi vội vàng rời đi.

Tôi ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cậu khuất bóng, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi bất an.

Và đó mới chỉ là bắt đầu, cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi bỗng nhiên run rẩy, trong lòng sợ hãi, liền đốt lò sưởi lên, giống như mấy ngày nay cậu vẫn làm, rắc cánh hoa vào trong lò.

Cứ thế đốt hoa suốt cả đêm, vốn dĩ hai túi hoa đào có thể đốt được hai ba đêm, chỉ là tôi quá sợ hãi, rắc cánh hoa vào quá nhiều, hai túi đã cháy hết chỉ trong một đêm, mà còn phải cố gắng lắm mới trụ được đến sáng.

Vì vậy, tôi bắt đầu trở nên bồn chồn lo lắng hơn, mong cậu mau chóng quay về.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời u ám, Sơ Sơ mang cơm đến cho tôi nhưng tôi cũng không có khẩu vị, đành bỏ đó, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, hết vòng này đến vòng khác, trong lòng chỉ mong cậu có thể nhanh chóng quay về.

Đêm khuya, cậu vẫn chưa về, tôi định ra khỏi phòng tìm hoa đào khô để đốt tiếp, nhưng lại nhớ đến lời cậu dặn, tôi không được ra khỏi phòng.

Vì vậy, tôi chỉ có thể lớn tiếng gọi: "Sơ Sơ? Sơ Sơ!"

Gọi nửa ngày, bên ngoài sân vẫn không có động tĩnh gì, tôi nhấc chân lên, trong lòng dâng lên một sự thôi thúc muốn ra khỏi phòng, nhưng lý trí đã kìm nén sự thôi thúc này.

Tôi lo lắng, nếu mình bước ra khỏi phòng, thứ đó sẽ bám theo tôi ra ngoài.

Cuối cùng, có thể sẽ hại cả Uẩn Hòa và Sơ Sơ.

Nghĩ vậy, tôi liền đưa tay định đóng cửa gỗ lại, cũng chính lúc này, tôi mới để ý, trên khung cửa gỗ vậy mà lại dán ba tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng viết những dòng chữ giống như bùa chú mà tôi hoàn toàn không hiểu.

Chẳng lẽ cậu biết đuổi quỷ? Tôi nhíu mày suy nghĩ, nhưng thứ đó, không phải quỷ chứ? Nhìn ba tờ giấy này, trong lòng tôi vẫn không yên tâm, chỉ là sau khi đóng cửa gỗ lại, tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mở to mắt, chờ trời sáng.