Yêu Thầm Học Trưởng Tra Công Trong Truyện Thế Thân

Chương 31

Nhìn thấy Giang Khâm bảo vệ người đó như vậy, Tống Nhiên cau mày nói: "Hắn không phải là lão già Tạ Nam Ngự đi?"

Giang Khâm dừng lại và lắc đầu.

“Chẳng lẽ là Bùi Căng Lễ? Không thể nào, hai người không phải đã chia tay sao?" Tống Nhiên gãi gãi tóc, nhìn Giang Khâm bằng ánh mắt tràn đầy cảm xúc khó tả, "Không thể nào, Giang Khâm, đừng nói với tôi là cậu vẫn đối với tên chó kia nhớ mãi không quên.”

Giang Khâm: ……

Làm thế nào để nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với ai đó, online, chờ gấp.

"Tôi có việc khác phải làm, tôi đi đây. Tạm biệt."

Bất chấp tất cả, Giang Khâm nhanh chóng chạy khỏi Tống Nhiên, phớt lờ tiếng gọi của hắn sau lưng, vẫn chạy đến cổng trường, sau đó cậu gặp Trình Duyệt đang đi về phía mình.

“Giang thiếu gia.”

Giang Khâm dừng lại, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại một đoàn, sau đó trở lại bình thường trước khi Trình Duyệt đến.

Định lý nguyên tác đã đến, nó lại đến!

"Giang thiếu có nhìn thấy Tống Nhiên không?" Trình Duyệt nhìn Giang Khâm hỏi.

"Cổng phía nam của phòng thí nghiệm." Giang Khâm nhanh chóng trả lời, cầu nguyện nói lời tạm biệt với Trình Duyệt càng sớm càng tốt, nếu không Tống Nhiên sẽ sớm tìm đến, sau đó mở ra Tu la tràng QAQ.

Trình Duyệt gật đầu, nhưng lại không có ý định rời đi, ngược lại khẽ cười: “Nghe nói Giang thiếu và Tống Nhiên là bạn thuở nhỏ.”

Giang Khâm lập tức cảnh giác: "Bạn cùng lớp, tôi và Tống Nhiên là bạn cùng lớp."

"Giang thiếu, cậu không cần giấu tôi. Tống Nhiên nói với tôi, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn rất coi trọng Giang thiếu, bạn cùng lớp.” Trình Duyệt nhấn mạnh hai từ “coi trọng” với nụ cười nhạt trên mặt. Giọng điệu không mặn không nhạt.

"Thế giới người trưởng thành, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự nghiệp, đều có thể nói là bằng hữu theo ý nghĩa nào đó." Trình Duyệt ám chỉ mà nhìn chằm chằm vào Giang Khâm. "Tống Nhiên lần này thả ra mấy vạn con chim bồ câu, tới tìm Giang thiếu gia, Giang thiếu có biết chuyện này không?"

Giang Khâm nhìn Trình Duyêt, trong đầu cậu đột nhiên nhảy ra một từ.

Người đại diện cuồng công việc và đại minh tinh nổi loạn của y.

“Giang thiếu, nếu cậu không có hứng thú với Tống Nhiên, hy vọng cậu có thể nói rõ ràng với hắn, đừng để hắn bỏ buổi hòa nhạc hàng nghìn người để gặp một người không quan trọng.”

Chuyện gì đang xảy ra với bọn họ vậy?

Giang Khâm vẫn đang suy nghĩ về âm mưu giữa hai người họ, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Trình Duyệt, cậu gật đầu như gà mổ thóc.

Ánh mắt cậu chậm rãi di chuyển, bắt gặp bóng người ở cổng trường, lập tức sáng lên nói lời tạm biệt với Trình Duyệt: "Tạm biệt." Sau đó cậu chạy về phía người nọ, tấm lưng sáng màu nhảy múa trên mặt đất, rõ ràng là cậu ấy đã nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ.

"Học trưởng! Thật trùng hợp."

Từ xa liền thấy Giang Khâm đang nói chuyện với một người đàn ông mặc vest và đi giày da. Vốn tưởng đó là tài xế, tùy ý nhìn thoáng qua, kết quả không phải vậy.

Lương Trì đổi hướng, đi vòng qua con đường mòn.

Ngay khi anh xuất hiện, một con bướm nhỏ từ xa đã bay đến trước mặt anh.

"Ừ, thật trùng hợp."

Lương Trì đi phía sau Giang Khâm nửa bước, thân hình cao lớn của anh chắn Giang Khâm kín mít, khiến Giang Khâm hoàn toàn vô hình từ hướng phía sau.

Liếc qua khóe mắt, anh liếc nhìn Tống Nhiên đến muộn, đôi mắt sâu thẳm tối sầm.

"Sao vậy học trưởng?" Nhận thấy Lương Trì đang nhìn về phía sau, Giang Khâm tò mò quay đầu lại, vừa quay đầu lại, đôi mắt của cậu đã bị một bàn tay to lớn che lại.

Hơi ấm còn sót lại truyền từ lòng bàn tay tới mí mắt, cảm thấy có chút ngứa ngáy. Giang Khâm khẽ chớp mắt, lông mi dày quét qua lòng bàn tay Lương Trì.

Một giây, hai giây, ba giây.

Lương Trì rút tay lại, thản nhiên nói: “Có tơ liễu.”

Giang Khâm ngơ ngác đáp: “Ồ.”

Hai người đi cùng nhau một lúc, cho đến khi đến bên ngoài trường học, Giang Khâm chợt nhớ ra mình đã nói với chú tài xế rằng hôm nay không cần đón cậu sau giờ học vì câu lạc bộ hội họa có việc phải làm.