Yêu Thầm Học Trưởng Tra Công Trong Truyện Thế Thân

Chương 27

"Học thần, cậu muốn uống gì?"

"Americano đá, cảm ơn." Giang Khâm nhanh chóng nói: "Tôi lên trước ngồi xuống." Sau đó cậu bước nhanh lên tầng hai, bước đi vội vã, như thể đang trốn tránh điều gì đó.

Vạn Hiểu Nguyên sửng sốt một chút, liếc nhìn xung quanh, thấy tầng một vẫn còn rất nhiều ghế trống, cô quay người lại nói với anh chàng ở quầy lễ tân: “Hai ly Americano đá, cảm ơn anh.”

Học thần chắc chắn có lý do khi làm như vậy.

Giang Khâm ngồi xuống bên cửa sổ tầng hai và thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau, Vạn Hiểu Nguyên cũng đi tới.

“Gần đây học thần bận rộn sao?” Vạn Hiểu Nguyên đột nhiên thở dài, ngoài cửa sổ không ngừng có người qua lại, ánh mắt dán chặt vào đám người đang vội vã chạy đi, cảm thấy có hứng.

“Còn được.”

“Không hổ là học thần.” Nhìn Giang Khâm với ánh mắt ngưỡng mộ, Vạn Hiểu Nguyên không khỏi ôm trán, vừa oán giận vừa xin ý kiến: “Bài tập nhóm, báo cáo cá nhân, hoạt động nghiên cứu và câu lạc bộ hội họa... Học thần, làm thế nào để cân bằng được vậy?"

Giang Khâm không nghe rõ điều gì khác, nhưng cậu lại nghe nói về câu lạc bộ hội họa.

“Trước tiên sắp xếp thời gian, lập kế hoạch làm việc.” Giang Khâm trịnh trọng nói. Cậu nhìn Vạn Hiểu Nguyên, gật đầu rồi hỏi: “Tôi có thể hỏi cậu về câu lạc bộ hội họa được không?”

"Câu lạc bộ hội họa? Học thần có hứng thú gia nhập!" Vạn Hiểu Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu, tâm tình u ám bị cuốn đi.

"Tôi có thể không?" Đôi mắt của Giang Khâm sáng lên. Cậu không muốn từ bỏ hội họa.

"Có thể, có thể! Amen, nếu hội trưởng biết tớ mang học thần đến, nhất định cho tớ chức phó hội trưởng." Vạn Hiểu Nguyên hưng phấn gửi tin tức cho hội trưởng, sau đó tắt điện thoại, không để ý hội trưởng đã gửi vô số dấu chấm than.

"Câu lạc bộ có yêu cầu tôi cần làm gì không?"

Giang Khâm ngữ khí nghiêm túc, Vạn Hiểu Nghuyên liên tục xua tay: "Không có yêu cầu gì khó khăn, chỉ là mọi người thích vẽ vời, tụ tập cùng nhau giao lưu."

Giang Khâm gật đầu như đã hiểu: "Ừ."

"Bất quá gần đây chúng ta có tham gia một cuộc thi, học thần có hứng thú không?" Vạn Hiểu Nguyên chớp mắt.

Tuy rằng không biết đây là loại thi đấu gì, nhưng Giang Khâm trực tiếp đồng ý: "Tôi có hứng thú."

“Yes!” Vạn Hiểu Nguyên rất hưng phấn, “Như vậy chúng ta chỉ còn thiếu một người mẫu thôi.”

"Tác phẩm chúng ta là vẽ cơ thể con người?" Giang Khâm hỏi một cách nghiêm túc.

Vạn Hiểu Nguyên cười với Giang Khâm, lầu hai không có người, cô cũng không hạ giọng: “Người mẫu khỏa thân.”

"Cần một cơ thể nam khỏa thân trẻ trung và khỏe mạnh."

Giang Khâm: !

Trong đầu hiện lên cảnh lần đầu tiên gặp Lương Trì, người đàn ông mặc một chiếc tạp dề màu trắng không vừa vặn, tay áo xắn lên, cơ bắp săn chắc toát mồ hôi, vụn tóc mái nhỏ chặn mi, mắt đen hoang dã không kiềm chế được.

"Hai ly Americano đá." Một giọng nói trầm thấp vang lên, ngay sau lời nói người mẫu khỏa thân, Giang Khâm cứng người, theo phản xạ ngước mắt lên đón ánh mắt của người đàn ông.

Anh ấy có nghe thấy không? Hẳn là không nghe thấy, nếu nghe thấy thì không có gì đi.

Chỉ liếc mắt một cái, Lương Trì đã bưng hai ly Americano đá trên khay, đặt một cốc trước mặt Vạn Hiểu Nguyên, một cốc trước mặt Giang Khâm.

“Học thần, học thần?”

Vạn Hiểu Nguyên gọi Giang Khâm mấy lần, Giang Khâm mới tỉnh táo lại, vành tai trắng sứ của cậu hơi đỏ lên: "Muốn tìm người mẫu như thế nào?"

Vạn Hiểu Nguyên búng ngón tay: “Chúng tớ đã làm một quảng cáo tuyển dụng nhỏ, chỉ chờ người phù hợp đến cửa thôi.”

Giang Khâm đã chủ động đảm nhận nhiệm vụ phát tờ quảng cáo.

"Nhiệt liệt hoan nghênh Giang Khâm gia nhập Câu lạc bộ Sunshine hội họa!"

Giang Khâm bị vây ở trung tâm, âm thầm ghi nhớ tên của mọi người. Những người trong câu lạc bộ rất nhiệt tình. Họ không chỉ chuẩn bị lễ gia nhập cho cậu mà còn mua cho cậu một chiếc bánh nhỏ.

Vạn Hiểu Nguyên dũng cảm lấy ra một ít bánh kem, nhẹ nhàng xoa ở Giang Khâm một bên mặt, cười nói: "Hoan nghênh học thần gia nhập cùng chúng ta!

Vẻ mặt của Giang Khâm cứng lại, cậu mím môi cười ngượng ngùng: "Cảm ơn mọi người."

Cậu luôn cho rằng hội họa là một công việc đơn độc, nhưng bây giờ xem ra, có những người cùng chí hướng ở bên nhau thực sự là một điều hạnh phúc.