Yêu Thầm Học Trưởng Tra Công Trong Truyện Thế Thân

Chương 18

“Biết tôi vì cái gì giữ cậu lại không?”

Trần Miên ngồi quỳ ở trên đùi nam nhân, vòng eo thon gọn của y bị bàn tay nam nhân bóp chặt, vạt áo đột nhiên bị vén lên, trên làn da trắng nõn in lại dấu tay.

Không gian trong xe chật hẹp, Trần Miên cúi đầu đặt tay lên ngực Tạ Nam Ngự. Chiếc áo sơ mi xám thấm ra mồ hôi mỏng sau lưng, không khí đặc quánh, chiếc kính gọng vàng tuột khỏi sống mũi, để lộ đôi mắt có phần mờ mịt.

Nghe được lời nói của người đàn ông, khóe môi Trần Miên cong lên rất đẹp, giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tôi biết, bởi vì tôi giống cậu ấy."

Đôi mắt của người đàn ông tối sầm, hắn đặt lòng bàn tay lên eo Trần Miên ấn xuống. Thanh niên lập tức ngừng cười, khuôn mặt hơi nhăn lại vì đau, lông mi của y cũng ướt đẫm một lớp sương nước.

Trong không gian nhỏ hẹp vang lên tiếng thở dốc hết đợt này đến đợt khác, Tạ Nam Ngự xoa Trần Miên đuôi mắt, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thống khổ của thanh niên, ý tứ không rõ ràng, giọng nói trầm thấp như màn đêm dày đặc: “Miên Miên, cười đi.”

Trần Miên lại nhếch lên khóe môi và cười mỉa mai.

Tạ Nam Ngự nhéo cằm Trần Miên, mím chặt môi: “Lại cười lên.”

“Cho đến khi cậu trở nên giống em ấy.”

Hỏa táng tràng cốt truyện muốn khi nào sẽ đến?

Giang Khâm đang nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng và chợt nghĩ.

Hỏa táng tràng đồng nghĩa với việc tra công cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho thế thân thụ và bắt đầu hành trình truy thê. Đến đó, cậu không cần phải tiếp tục vai diễn bình hoa bạch nguyệt quang nữa.

Giang Khâm thở ra một hơi, đứng dậy khỏi giường. Bất kể tiến triển giữa tra công và thế thân thụ như thế nào, việc khẩn cấp nhất lúc này là báo cáo của cậu!

Hạn báo cáo là ba ngày sau, mặc dù bây giờ cậu đã có được câu trả lời hoàn hảo từ Lương Trì, nhưng cậu căn bản không hiểu a QAQ.

Ngành kỹ thuật khó quá…

May mà vẫn còn có Trần Miên làm cứu viên.

Hạn báo cáo trước một ngày, Trần Miên giúp cậu sắp xếp từng quy trình làm bài tập, đồng thời cũng bổ sung kiến

thức sử dụng trong bài tập.

"Báo cáo, cố lên." Trần Miên mỉm cười với Giang Khâm.

"Vâng, cám ơn thầy Trần."

Giang Khâm gật đầu tự tin, sự ngưỡng mộ của cậu dành cho Trần Miên càng tăng lên.

Sắc trời không còn sớm, Trần miên cũng muốn rời đi.

Giang Khâm ngoan ngoãn vẫy tay chào y: "Tạm biệt, thầy Trần."

Cậu ngước mắt lên và nhìn thấy vết đỏ trên cổ Trần Miên. Trần Miên chú ý tới tầm mắt phía sau, sắc mặt cứng đờ, vội vàng giơ tay lên che đi dấu vết do Tạ Nam Ngự để lại trong đêm đó, cánh tay dừng lại giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.

"Làm sao vậy, thầy Trần?" Giang Khâm nghiêng đầu và có vẻ bối rối.

Trong lúc nhất thời, y không biết Giang Khâm có nhìn thấy dấu vết trên cổ y hay không, Trần Miên vẫn duy trì lòng tự trọng ngập nguy cơ của mình, nụ cười có chút cứng đờ nói: "Không sao đâu.”

Sau đó y xách túi rời đi như bỏ chạy.

Chờ đến người đi xa, Giang Khâm dựa vào bàn, chiến sĩ thuần ái ôm mặt thở dài.

Thế giới của người lớn thật phức tạp.

Trong giảng đường, Giang Khâm đứng trên bục đầy sinh viên, đôi mắt sáng nhìn xung quanh một vòng, mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay nắm chặt.

Không cần khẩn trương, Khâm Khâm.

"Tôi là Giang Khâm, đây là phương hướng báo cáo của tôi..."

Báo cáo kéo dài nửa giờ, sau khi kết thúc Giáo sư Địa Trung Hải đưa ra một số nhận xét về bài tập về nhà của Giang Khâm, phần lớn là khen ngợi cậu.

Giang Khâm nhếch lên khóe môi, hai mắt sáng ngời, đôi má trắng sứ ửng hồng: "Cảm ơn giáo sư."

Làm tốt lắm, Khâm Khâm.

"Có ai muốn nhận xét về bài tập về nhà của Giang Khâm không?" Giáo sư Địa Trung Hải hỏi.

Giang Khâm khẩn trương nhìn về dưới đài, vừa lúc cùng Lương Trì đối diện, tựa như là trùng hợp, Chỉ trong một giây ngắn ngửi Lương Trì liền dời tầm mắt, sau đó đứng lên.

"Báo cáo của Giang Khâm rất hoàn chỉnh, nhưng có một số bước có thể được tối ưu hóa hơn."

Lương Trì đã chỉ ra chi tiết những thiếu sót của Giang Khâm và đề xuất các giải pháp tương ứng.

Tuy nghe không hiểu lắm nhưng không hổ là học bá, Lương Trì thật lợi hại!

Giang Khâm phát ra cảm thán từ tận đáy lòng.