Cậu gửi tin nhắn cho chú tài xế, hai người đợi bên đường năm phút thì chú tài xế lái xe tới đón.
"Chú, chú đã đặt chỗ trước chưa?" Giang Khâm trông rất hào hứng khi được ăn tối với Lương Trì.
"Đã sắp xếp rồi, thiếu gia." Chú tài xế mỉm cười hiền lành với Giang Khâm. Khóe mắt ông nhìn thấy Lương Trì đang ngồi bên cạnh Giang Khâm, khiến ông cảm thấy choáng váng trong giây lát.
Lương Trì nhướng mi, nhìn tài xế đang nhìn mình, lão Lưu lập tức điều chỉnh sắc mặt: “Đây là bạn của thiếu gia sao?”
"Vâng!" Giang Khâm nặng nề gật đầu và lại khen ngợi Lương Trì với chú tài xế.
Anh không cảm thấy những lời khen ngợi này có liên quan gì đến mình, Lương Trì chậm rãi dời tầm mắt về đêm thành phố W sáng rực, gió mát thổi bay đi sự khô khan trên cơ thể, xoa dịu sự nôn nóng của anh.
Địa điểm ăn uống là sản nghiệp của Giang gia, biết thiếu gia sắp tới, quản lý và người phục vụ đã sớm đợi ở cửa.
Giang Khâm vừa xuống xe, liền nghe được âm thanh chỉnh tề vang dội: "Chào mừng thiếu gia!"
Khẩu hiệu đồng loại ngay lập tức thu hút người qua đường, trong lúc nhất thời tất cả đều tò mò nhìn Giang Khâm.
Cửa xe còn chưa kịp đóng lại, thân thể Giang Khâm đã cứng đờ tại chỗ, nếu không phải Lương Trì chặn ở phía sau, cậu đã quay người trở lại xe.
Lương Trì nhìn rõ ràng tấm lưng cứng ngắc trước mặt, lông mày tựa hồ như nhướng lên nhưng lại không nhướng lên.
Giang Khâm căng da đầu từ trên xe bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng nói "cảm ơn" rồi chạy vào nhà hàng.
Phòng riêng được đặt là ở vị trí tốt nhất, từ cửa sổ nhìn ra xa, có thể nhìn thấy cây cầu bắc qua sông nối liền Bắc và Nam.
Trên sông có rất nhiều du thuyền, lấp lánh đủ màu sắc ánh sáng. Nước trên sông gợn sóng, từ Nam ra Bắc chảy xuôi.
Giang Khâm đứng bên cửa sổ, sự chú ý của cậu đột nhiên chuyển từ cuộc sống xã hội vừa rồi sang khung cảnh trên sông.
Rất đẹp.
Tay cậu ngứa ngáy và nóng lòng muốn dùng bút vẽ ghi lại cảnh đẹp này.
"Thiếu gia, đây là thực đơn, ngài muốn dùng gì?"
Người quản lý đưa cho Giang Khâm một chiếc iPad.
Giang Khâm bất đắc dĩ dời mắt đi, bởi vì đang mời Lương Trì ăn tối nên cậu lấy iPad đưa cho Lương Trì xem: “Học trưởng, anh có muốn ăn gì không?
Lương Trì không có yêu cầu cao đối với đồ ăn, nhưng theo quan sát của anh về nhà hàng này, mỗi món ăn ở đây đều vượt quá khả năng của anh.
Liếc nhìn qua chiếc iPad , quả nhiên là như thế.
Người trước mặt có vẻ mặt bối rối, lộ ra sự giáo dục thượng lưu, mặc dù Lương Trì biết Giang Khâm không hề ngoan ngoãn và ngây thơ như vẻ ngoài của mình.
Năm đó lời nói của Giang Khâm với chính anh, anh một chữ cũng không quên.
Lương Trì im lặng cười lạnh, đáy mắt cảm xúc trào phúng: "Không có."
Đôi mắt Giang Khâm tối sầm lại. Vì Lương Trì không muốn ăn gì nên cậu cứ gọi món mình muốn.
Đồ ăn trong nhà hàng được phục vụ nhanh chóng, sau khi học cùng Lương Trì cả buổi chiều, Giang Khâm đã đói bụng rồi.
Nhưng cậu vẫn là trước tiên cảm ơn Lương Trì, giọng điệu vừa ngoan vừa mềm: "Hôm nay cảm ơn học trưởng."
Bữa ăn yên tĩnh lạ thường, Giang Khâm thì quá đói, còn Lương Trì lại không thích nói chuyện.
Thịt kho tàu có màu đỏ trong suốt, béo nhưng không béo ngậy, có vị như thạch. Nước súp củ sen bốc khói, mùi xương thơm nồng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị thèm ăn, ăn ngon đến rơi lệ.
Lương Trì thỉnh thoảng mới động đũa, nhưng những người bên cạnh lại ăn rất ngon miệng, phồng má như chuột đồng ăn hạt dưa. Ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mày cau lại bất giác thả lỏng.
Sau bữa tối, Giang Khâm vốn muốn đưa Lương Trì về nhà nhưng bị từ chối.
"Tạm biệt học trưởng!" Giang Khâm kéo cửa sổ xuống và vẫy tay chào Lương Trì.
Chiếc Rolls-Royce tiến vào khu phố sầm uất, từ anh rời đi, không để lại dấu vết. Lương Trì đứng đó, ánh mắt kích động.
Buổi tối còn phải làm gia sư nên Lương Trì lấy xe đạp đi ngược chiều tới chiếc Rolls-Royce.
Ánh đèn đường kéo dài bóng của anh, như thể cuối cùng anh cũng đã thoát khỏi ảo ảnh, anh phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Mà bên kia, Giang Khâm sau khi về nhà đi thẳng lên phòng, lạch cạch một tiếng mở máy tính, tìm thấy một loạt video về "Bảy ngày học ngôn ngữ C thần tốc " từ một trang web nào đó và bắt đầu xem từng cái một.
Xem không hiểu cũng phải căng da đầu ra xem.
Lương Trì đã giúp đỡ cậu rất nhiều rồi, những chuyện này cũng không thể làm phiền anh ấy nữa, nếu không coi anh ấy như gia sư thì có gì khác biệt?
Gia sư?
Giang Khâm hai mắt sáng lên, đúng vậy, cậu có thể mời gia sư, không phải so với xem mấy cái video thần tốc này sẽ hiệu quả hơn nhiều sao?