Yêu Thầm Học Trưởng Tra Công Trong Truyện Thế Thân

Chương 12

"Giang Khâm!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Giang Khâm buông cánh tay, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Nhiên vui vẻ hai tay đút túi quần đi về phía mình.

!

Tống Nhiên ngồi xuống đối diện Giang Khâm lúc nào không hay, sau buổi hòa nhạc, tóc hắn đã nhuộm đen lại, trông hắn còn giống học sinh hơn lúc trước.

Hình ảnh Tống Nhiên đè Trình Duyệt vào bàn trang điểm nói chuyện như điên hiện lên trong đầu cậu, Giang Khâm hơi thu nắm tay, cúi đầu không đáp.

"Tôi cúi đầu nhìn thấy cậu." Tống Nhiên liếc nhìn cậu.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Giang Khâm lén lút thẳng lưng để khiến bản thân trông bớt chột dạ hơn.

“Không có việc gì không thể tìm cậu sao”

Giang Khâm:……

"Buổi hòa nhạc có tốt không?" Tống Nhiên đột nhiên nói.

Tuy rằng người Tống Nhiên Nhân thực mê hoặc, nhưng thân là ca sĩ, hắn có kỹ năng sân khấu rất mạnh, Giang Khâm thành thật gật đầu: “Rất tốt.”

Tống Nhiên giơ tay lên, xoa hai tay vào nhau, sau đó dừng lại giữa không trung hai giây, nắm chặt thành nắm đấm rồi đặt trở lại chân mình. Hắn ho hai tiếng, rụt rè lên tiếng: “Cậu còn thức thời.”

Thu hồi lời vừa nói còn kịp không?

“Hai tách cà phê, một Americano đá và một Americano nóng.” Lương Trì lấy hai tách cà phê ra khỏi đĩa và đặt lên bàn.

Giang Khâm ngẩng đầu, vừa vặn cùng Lương Trì đối diện, liếc nhìn anh trong giây lát.

Tống Nhiên đẩy tách Americano nóng hổi tới trước mặt Giang Khâm. Giang Khâm bối rối lắc đầu: "Tôi không gọi cà phê."

Tống Nhiên "tách" một tiếng, dùng đầu ngón tay gõ gõ trán Giang Khâm: "Mời."

Lương Trì tri kỷ đặt một ly Americano đá khác trước mặt Tống Nhiên, sau đó một tay cầm khay rời đi.

Tống Nhiên trực tiếp cầm ly cà phê Americano đá lên nhấp một ngụm, không khỏi phàn nàn: "Cà phê này có gì ngon?"

“Nếu không ngon sao cậu còn gọi?”

Tống Nhiên trừng mắt nhìn Giang Khâm, giống như bị giẫm phải đuôi: "Tôi có tiền!"

Giang Khâm không muốn tranh cãi với đại thiếu gia này nên cầm thìa khuấy cà phê, nhấp một ngụm, sắc mặt nhất thời giãn ra.

Cậu thích uống cà phê, ngay cả khi cậu còn là họa sĩ.

Cậu thích nếm vị đắng của cà phê, vị đắng đến tận đầu lưỡi.

Mặc dù Tống Nhiên mỗi lần uống một ngụm đều kêu đắng, nhưng hắn vẫn uống xong, đặt chiếc cốc rỗng cạnh cốc của Giang Khâm. Nhìn thấy hai chiếc cốc đặt sát nhau, vui vẻ nhếch khóe môi.

Giang Khâm không chú ý đến động tác của hắn, chỉ trong lòng thầm cầu nguyện vị thiếu gia uống xong liền rời đi.

"Đang nghĩ gì vậy? Như vậy nhập thần."

"Cậu chừng nào thì rời đi?"

Lời vừa nói ra, không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Tống Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: "Tốt, Giang Khâm, cậu liền như vậy không muốn ở cùng tôi!"

Giang Khâm á khẩu không nói nên lời, ngày đó ở sau hậu trường buổi hòa nhạc, Tống Nhiên đã để lại bóng ma quá lớn cho cậu. Hơn nữa, Giang Khâm thực sự không muốn liên quan nhiều đến những tên tra công này, để không gây ra bất kỳ hiểu lầm tồi tệ nào.

Cố tình thân phận của cậu trong tiểu thuyết nguyên tác chính bạch nguyệt quang mất sớm của tra công. Cho dù cậu không chủ động tham gia vào tình cảm giữa tra công và thế thân, nhưng cậu sẽ luôn bị "tình cờ gặp phải" trên nhiều trường hợp khác nhau.

Đây chẳng lẽ là định luật của nguyên tác sao? QAQ

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng dày đặc trong không khí, Giang Khâm thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì?”

"Công việc? Trình Duyệt, anh m-ẹ nó suốt cả ngày cấp bao nhiêu công việc cho tôi vậy?! Anh nghèo đến phát điên à?"

"Lão tử không đi!"

Trình Việt: "Video."

“Anh dám!!!”