Chương 6
Trong phòng làm việc, Lâm Kha trở nên trầm mặc khi nghe chuyện của Ái Ái, anh không ngờ Hào Minh tệ hại như vậy- Người mới của Hào Minh là ai?
- Là bạn thanh mai trúc mã Ngọc Quyên, người mà anh ta luôn miệng bảo chỉ cô ấy có tình cảm với anh ta, nếu anh ta có ý gì đã không quen và yêu em, người mà theo huyết thống có quan hệ họ hàng,.... thành ra nếu như đúng những gì anh ta thừa nhận thì bọn họ có khẩu vị hơi nặng, anh ta cũng nhanh tay thật sáng nay luật sư đã gọi cho em, thủ tục đã lo xong xuôi, Hào Minh có gởi cho em một số tiền gọi là, tạm thời chưa đủ mua nhà, nên e cần thuê tạm một căn để ở, anh có quen biết ai có nhà gần công ty không anh Lâm Kha?
- Bạn anh đang cần bán gấp một căn, hơi xa hơn công ty một chút, em mua đi, thiếu anh cho mượn, ở nhà thuê nhiều vấn đề bất tiện, hiện tại em đang ở đâu?
- Căn nhà em thuê bị lấy lại, hiện tại em ở nhà trống của Diệp Thành.
- Haha, có vẻ tiến độ nhanh hơn anh tưởng nha
- Bởi vì không có lựa chọn nào khác, thành ra em cần tìm nhà gấp để chuyển đi
- Thôi, em ở chỗ đó là ổn rồi, đi làm gì.
- Anh mà cũng trêu chọc em à! Vừa nói Ái Ái vừa hành động, ai bảo Lâm Kha sợ nhất là bị nhéo, cho anh biết thế nào là lễ độ
- Hai người đang làm gì vậy?
Diệp Thành rõ ràng biết giữa họ không có chút tạp niệm nào nhưng anh vẫn bực, hai người làm gì trong phòng lâu như vậy, vào đến nơi lại thấy cảnh đùa giỡn chướng mắt. Chạm phải đôi mắt lạnh lùng của Ái Ái anh liền biết ngay mình quá đà, cô là người tình cảm rõ ràng, nhiều khi người ta không tin tưởng giữa nam và nữ là trong sáng, nhưng nếu nghi ngờ cô và Lâm Kha thì cô sẽ không để yên cho người khác bôi nhọ.
- Chơi trò gì mà không rủ em tham gia cùng anh Lâm Kha.
- Coi như thức thời, mau dẫn con bé này ra ngoài, quấy rầy công việc của tôi hơi nhiều rồi đấy!- Dù hơi bực vì thài độ vừa rồi nhưng Lâm Kha cũng bỏ qua, nếu có cơ hội anh sẽ tác hợp cho hai em ấy, tình cảm của Diệp Thành cũng đau đớn, chỉ là kém anh một chút thôi.
- Anh nhớ giúp em chuyện đã hứa nhé! -Ái Ái không quên dặn dò, cô càng lúc càng không Diệp Thành, hừ, tự cho mình là ai rồi can thiệp vào cuộc sống của người khác chứ.
- Đi đi, biết rồi!
Ra khỏi phòng Lâm Kha, Ái Ái không buồn nhìn Diệp Thành thêm lần nào, cô không rảnh chơi trò yêu đương với anh ta, lúc trước nhìn xung quanh hết cô áo xanh đến cô áo đỏ đến là nhức mắt rồi. Thật sự cô oan uổng cho Diệp Thành, anh từ chối, nói khá là rõ ràng, làm ơn đừng dính vào tôi, tôi có người yêu rồi, không hiểu sao các cô lại thấy là cool, không ngừng bám lấy, cuối cùng anh chơi chiến thuật lạnh lùng các cô vẫn chưa buông tha. Thật không biết phải sống làm sao!
Ôn lại các kiến thức cả tuần Ái Ái vẫn chưa đủ tự tin đi dạy, thực sự đã lâu lắm, nhiều vấn đề nhớ nhớ quên quên, xem lại danh sách bạn bè thì lâu lâu cô không liên lạc với nhiều người, thi thoảng nhắn tin hỏi thăm vài dòng, thân thiết đấy mà giờ như xa lạ, lướt web cũng chưa tìm được việc phù hợp,.... làm sao đây?
Mang theo tâm trạng không vui cô đến lớp yoga, đây là lớp học cô tham gia cách đây 1 năm do muốn giữ vóc dáng để giữ chồng, bây giờ không cần mà thói quen thì cũng không thể bỏ. Tâm trạng Ái Ái không tốt chỉ cần nhìn là giáo viên phát hiện ngay huống hồ đây là bạn quen biết với mẹ cô, bà luôn xem Ái Ái như con cái trong nhà. Hỏi chuyện xong bà không khỏi thở dài, con bé vừa xinh vừa ngoan thế mà gặp chuyện không hay, tuổi thơ đã không mấy vui vẻ, thời gian qua gần như một mình đối diện với cuộc sống này.
- Sắp tới cô không có thời gian dạy yoga, con theo học cũng khá lâu có thể thay cô dạy lớp không?
- Con... - thật sự cô Hương luôn xem cô như người thân, lúc ba mẹ mất, các bác không nhận,Ái Ái đến ở cô nhi viện, hằng tháng ở cô nhi viện cô hay đến thăm, động viên, đây là công việc của cô Hương, Ái Ái thật sự không muốn nhận.
- Con không cần suy nghĩ nhiều, sắp tới cô phải đi sang nước ngoài định cư, bên này cô không còn ai thân thiết ngoài con, cô cũng đang bán dần các tài sản để mang sang bên kia giúp đỡ cho con gái cô, con giúp cô để cô yên tâm nhé. lớp này gắn bó đã lâu, cô cũng đã nói chuyện với các học viên, bạn nào đồng ý sẽ tiếp tục theo học.
Về đến nhà Ái Ái vẫn cảm thấy buồn, vậy là thêm một người thân thiết với cô không bên cạnh, ai rồi cũng rời xa nhau, cuộc vui nào rồi cũng tàn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Sự việc nên nhìn theo nhiều hướng, mặc tích cực thì bây giờ cô có công việc làm thêm, tạm thời tiết kiệm một chút, không thì có đau bệnh xin đừng sống lay lắt.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, Diệp Thành gọi, giờ này anh ta gọi làm gì giờ này nhỉ, công việc thì chắc không cần gặp nhau, việc riêng tư càng không cần, tốt nhất không nhận vậy. Nhưng mà tiếp theo chuông cửa lại reo, không thể bảo không có nhà khi đèn mở, haiz... điện thoại lại tiếp tục vang lên, nhíu mày quay đầuvừa vặn nhìn thấy Diệp Thành qua cửa sổ đang nhìn cô, vậy là không thể không gặp, nhà này không thể ở lâu rồi.
- Chào anh
- Không mời anh vào nhà sao?
- Tối rồi đến nhà em có gì không?
- Rủ em đi ăn gì thôi, đi nhé, em từ chối bạn trai lần thứ bao nhiêu rồi, đi với anh nào
- Đợi em khóa cửa nhé - thật sự lúc này Ái Ái rất đói nên cô mặc kệ tình huống tiếp theo, phải đi ăn gì đã, đói quá không nghĩ được gì.Diệp Thành hơi nhớn mày, không nghĩ thành công ngay, xem ra cô đối với anh chắc cũng có cảm tình, xem ra cố gắng của anh không tệ.
Quán ăn nằm ngoài trong khu nhà hàng khách sạn bình thường nhưng thức ăn nơi đây rất ngon. Tiệm này Ái Ái rất hay đến, cô thích không khí trong lành, phục vụ thân thiện, giá cả lại phải chăng. Vào vị trí ngồi quen thuộc, cô nhanh nhẹn giới thiếu những món ngon nơi đây, đồng thời cực kì hào phóng
- Hôm nay tôi mời, anh cứ tự nhiên
- Vậy thì cám ơn bà xã nhé
- Tôi không phải bà xã của anh, tôi không thích đùa như vậy thêm lần nào nữa
- Rõ ràng em hứa chịu trách nhiệm với anh rồi mà, em còn nghéo tay hứa hẹn, chỉ chưa cắt máu ăn thề thôi, quay đi quay lại em không thừa nhận, không quan tâm đến anh, em xem có bạn trai nào thảm như anh không? Đã vậy có việc em không thèm nói với anh, có biết anh lo lắng thế nào không, bạn gái mình gặp chuyện anh cứ như người ngoài cuộc, anh đúng là số thảm mà!
- Hai phần beefsteak BBQ, 2 phần rau trộn, 1 đĩa khoai tây, 2 cam ép- Ái Ái biết không nói lại nên tập trung vào ăn uống vậy, những gì không muốn biết xem như không nghe gì vậy.
- Bà xã, em thật tốt, em ít ra quan tâm anh như vậy anh mới không đau lòng, cám ơn em.
Nếu không phải vì quá đói chắc chắn cô sẽ đánh Diệp Thành một trận, đúng là có bệnh mà, ai quan tâm gì anh, tôi đói được chưa...... Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, không quan tâm đến người đối diện, cô nhanh chóng xử lý hết phần của mình. Ăn nhanh còn đi về, ngồi đối mắt với Diệp Thành thế nào cũng phát sinh thêm chuyện.
- Em đó, không cần áy náy hay suy nghĩ gì nha, em vốn đã nợ anh nhiều như vậy nợ thêm bữa cơm thì có là bao nhiêu, anh thật sự cũng không cần gì, em lấy thân báo đáp anh là được rồi, anh chấp nhận hết.
Trên đường về cô lại ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy trời cũng đã khuya, bên tai là âm thanh da diết của bài hát cô yêu thích
“Nhớ đèn đường từng đêm thao thức, Sáng che em vòm lá xanh me, Em còn nhớ hay em đã quên, bên hàng xóm đôi khi ghé thăm.... “