Nửa đêm. Thành phố Silicon.
Chú Husky vui vẻ chạy dọc theo con hẻm nhỏ vắng vẻ, từng bước đi của nó đầy tự tin và mạnh mẽ. Nó nhảy qua những mảnh vỡ máy móc trên mặt đất, rồi —— cái mặt chó đập xuống đất, trượt dài nửa mét.
“Gâu ẳng!”
Một cú ngã đủ khiến con người xấu hổ đến chết lặng nhưng với Husky thì đó chỉ là mấy động tác thường ngày.
Nó nhảy dựng lên không hề cảm thấy xấu hổ, tiếp tục ngẩng cao đầu chó, tràn đầy năng lượng lao về phía trước.
Trên đường đi, nó đâm ngã ba người vô gia cư đang ngồi ngoài trời, hất văng hộp đồ ăn trước mặt con quạ bằng một cú đá mạnh... rồi tiện thể tò mò cắn thử vào đầu con chim sắt đen to đùng.
“Rắc! Xẹt...”
Con chim giám sát điện tử chết không nhắm mắt phát ra lời cảnh báo vô vọng: “Xin đừng phá hủy hệ thống an ninh của thành phố! Hành vi phá hoại sẽ bị công ty Sunny và chính phủ liên hiệp truy cứu trách nhiệm —— xẹt!”
Husky nhai mạnh miếng sắt lớn trong miệng rồi nhổ ra đống linh kiện máy móc đầy chán ghét.
Phía sau là một mớ hỗn loạn gà bay chó sủa.
Nhưng Husky tuyệt nhiên không quay đầu lại nhìn đống đổ nát, như thể một người đàn ông thực thụ không bao giờ quay lại nhìn vụ nổ.
Nó tiếp tục sải bước với tinh thần phấn chấn, bỏ lại sau lưng ánh đèn neon của thành phố Silicon, bao gồm cả những quảng cáo điện tử phát liên tục 24 giờ, hòa lẫn với tiếng chửi rủa lớn:
“Cái quái gì vừa đâm vào ông đây? Chết tiệt, làm ông ngã bẩn hết cả người!”
“Chào mừng đến với thành phố Silicon!”
“Cơ thể máy công nghệ cao, bộ não cắm chip tốt nhất —— Sunny Corp, lựa chọn hàng đầu của bạn.”
“Tôi có nhìn nhầm không? Vừa nãy đó là... chó? Trời ơi! Động vật sống! Thứ đồ quý giá như thế ngay cả ở thành phố Silicon cũng chỉ có người giàu mới nuôi nổi, sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
“—— còn đứng ngẩn ra làm gì? Đuổi theo, biết đâu lại kiếm được chút lợi!”
Những bước chân dồn dập vang lên trong con hẻm, nhanh chóng bị át bởi tiếng quảng cáo điện tử vang khắp thành phố:
“... Công ty Sunny sẽ chính thức cung cấp dịch vụ công ích sau nửa tháng nữa.”
“Tất cả những người có chứng nhận khó khăn về kinh tế, bất kể có phải là công dân hợp pháp của thành phố Silicon hay không đều được lắp miễn phí cơ thể máy, chip cắm não, bao gồm cả nâng cấp và bảo trì sau này...”
Luôn có thú hai chân không biết trời cao đất dày muốn đuổi theo Husky không có dây xích.
Trong bóng tối, Husky kɧıêυ ҡɧí©ɧ quay đầu lại, phát ra một tiếng khịt mũi nhẹ. Thân hình với những đường cơ bắp săn chắc giống như một tia chớp đen trắng, rồi dưới ánh mắt tròn xoe của những người vô gia cư, nhảy lên đầu bức tường gạch cao 5 mét.
Thành phố Silicon luôn chìm trong màn sương mù, quanh năm không tan. Bóng đêm thời kỳ này âm trầm hơn bất kỳ thời đại nào trước đó.
Husky đứng trên đầu tường, đôi mắt xanh đến kinh người xuyên qua màn đêm dày đặc, từ trên cao nhìn xuống như hai ngọn âm hỏa âm u lạnh lẽo.
“...” Những người vô gia cư theo bản năng dừng bước, mặt không khỏi biến sắc.
Quá kỳ lạ.
Rõ ràng đó là một con chó nhưng từ đôi mắt xanh dương như lửa kia, họ cảm nhận được một sự uy nghiêm không thể xâm phạm, cao cao tại thượng, khiến người ta vô thức mất đi khả năng nói
Ánh trăng xuyên qua màn sương, chiếu xuống.
Chú chó từ từ ngửa đầu: “Hú——ẳng——”
“...” Tiếng hú khó nghe của chú chó khiến đám vô gia cư tỉnh lại ngay tức khắc:
“—— mẹ kiếp! Khó nghe quá đi mất! Con chó này có phải đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ không? Nó vừa cười nhạo tôi đúng không?! Nó —— còn liếc mắt nhìn tôi! Mẹ nó, đừng cản tôi! Tôi muốn gϊếŧ chết thứ quỷ này!”
“Bình tĩnh đi. Con chó này... hình như là Husky thì phải? Giống chó này đều như vậy, loại vốn thiếu đạo đức. Nhưng... làm sao nó có thể nhảy cao như vậy? Chó bình thường có nhảy cao được vậy không?”
“Cậu ngốc à? Chắc chắn là chủ của nó đã lắp máy vào cơ thể nó rồi! Cả đôi mắt kia nữa, chắc cũng đã được cải tạo. Chẳng thấy con chó nào có đôi mắt như đèn báo hiệu vậy cả, còn có thể phát ra ánh sáng xanh xuyên qua màn sương... Không biết còn tưởng là gặp phải đội lính máy đặc nhiệm gϊếŧ người không chớp mắt ấy chứ! Làm tôi sợ điếng...”
【Xẹt——】
Một tiếng điện tử chói tai đột ngột vang lên mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Âm thanh đó đâm thủng màng nhĩ, bá đạo bao trùm lên mọi âm thanh khác khiến vang vọng trong tai chỉ còn lại giọng nói điện tử lạnh lùng:
【Chào mừng gia nhập trò chơi "Con thuyền cô độc".】
【Vui lòng nói ra tên của bạn trong vòng ba giây, quá thời gian sẽ bị xử lý bằng điện ——】
“Gâu oẳng*!” Husky cúi người gồng mình chịu đựng tiếng ồn, lấy chân chó gãi tai.
*Tiếng chó sửa bên Trung là ‘Ô uông’ nên hệ thống ghi tên đăng nhập là Ô Vọng
【Tên người chơi đã được đăng ký: Ô Vọng】
Hệ thống điện tử không chút cảm xúc thông báo:
【Đang tải phó bản...】
【3】
【2】
【1】
【Đinh...】
Đây là một căn phòng toàn màu trắng. Trắng đến mức tường như phát sáng.
Căn phòng có hình lục giác đều đặn. Trần nhà rất cao, đối với chú Husky vừa bị hệ thống điện tử ngốc nghếch đặt tên là "Ô Vọng" thì có thể thoải mái xây thêm mười mấy tầng bên trong.
—— nhưng lại không có lấy một cánh cửa ra vào.
Giọng nói điện tử vẫn tiếp tục, không hề thay đổi:
【■■ Thời gian 12 giờ đúng】
【Bạn đã đến thế giới Hắc Tháp C426983.】
【Nhiệm vụ: Sống sót đến ngày thứ 10.】
“...” Con chó chẳng thèm để ý đến lời đó.
Khuôn mặt lông lá của Ô Vọng lộ rõ vẻ kinh ngạc như con người, chân chó dừng lại giữa không trung như đang diễn đạt biểu cảm bối rối "Tự do chạy theo gió... Ơ, đưa tôi đi đâu thế này?". Cái đuôi của nó cũng cong lại thành dấu hỏi đầy khó hiểu.
“Tôi---Cái gì thế này?!”
Tiếng kinh ngạc và nghi ngờ từ sinh vật hai chân truyền đến, Ô Vọng ngay lập tức cảm nhận được cảm giác quen thuộc quen thuộc của "có người" và " ở nhà vui vẻ ", nó lập tức thả lỏng và buông chân trước xuống, ngồi phịch xuống đất, nâng tầm mắt xem xét xung quanh.
Nó nhìn thấy một gương mặt trẻ.
Người đối diện trông trắng trẻo và thanh tú, giống như một sinh viên mới tốt nghiệp, chưa trải đời nhiều. Đôi môi khẽ mỉm cười, tạo cảm giác thân thiện và dễ gần, là kiểu người có tính cách hoạt bát dễ được yêu thích.
Nếu có điểm nào không hoàn hảo, thì có lẽ là sắc mặt của cậu ta - quá trắng.
Trắng đến mức gần như giống như một thi thể lạnh giá.
Điều này cũng làm nổi bật nốt ruồi đỏ tươi ở khóe miệng cậu ta, nổi bật và vô cùng bắt mắt.
"Sao lại có một con Husky ở đây... Không đúng, sao một con chó lại treo đồng hồ quả quýt... Cậu là người chơi à?"
Sinh vật hai chân kia có chút cứng đờ và biểu tình nghi ngờ: "Chào cậu, tôi là Tiểu Đào."
"..." Ô Vọng chắm chú nhìn lại với ánh mắt thông thái.
Nó đã quen với việc sinh vật hai chân cố gắng nói chuyện với một con chó nên nó không bận tâm.
Nó nhanh chóng cúi đầu xuống, bắt đầu dùng mũi ướt của mình ngửi xung quanh, nó rất tự nhiên coi mình là chủ nhân và bắt đầu tuần tra lãnh thổ đột ngột bị thu nhỏ của mình.
Tiểu Đào bị hoàn toàn phớt lờ: "… Mi không phải là chó thật đấy chứ? — Không đúng."
Tiểu Đào tiến lại gần vài bước, khuôn mặt trắng bệch của cậu ta có vẻ lo lắng và quan tâm: "Bạn ơi, nghe tôi nói, căn phòng này chỉ có thể chứa một người, nếu có thêm người nữa thì có thể gặp nguy hiểm. Cậu có đạo cụ dịch chuyển không? Mau rời khỏi đây, đổi sang phòng khác đi!"
"Gâu!" Ô Vọng dừng lại và quay đầu nhìn sinh vật hai chân đang thúc giục, vẫy đuôi một cách vui vẻ và thân thiện.
"Đúng rồi," Tiểu Đào mỉm cười, tiếp tục khuyên nhủ, "Cậu có đạo cụ không? Hãy đổi phòng —"
"Rắc!"
Ô Vọng không phải là một con chó dễ thương.
Nó vẫy đuôi không phải vì vui mừng khi thấy con người mà là chuẩn bị cho hành động phá hoại.
Tiểu Đào nhìn chằm chằm vào Husky vốn ngoan ngoãn vài giây trước đột nhiên quay đầu không chút do dự cắn vào góc tường trước mặt: "——?!?"
Nghe lời là chuyện không thể, chỉ có phá hoại mới làm nó vui vẻ một chút.
Ô Vọng dùng cả miệng lẫn chân, vừa cắn vừa cào, tạo ra những tiếng "Răng rắc" kỳ quái trên bức tường trắng. Trong âm thanh hỗn loạn đó dường như có thêm một âm thanh khác từ xa vọng lại...
Tiếng rì rầm, đều đặn, từ từ đến gần.
Ô Vọng vểnh tai lên nhưng không dừng lại việc phá tường: "Răng rắc ... Gâu!"
Tai nhạy cảm của nó đột ngột bị một thứ gì đó rơi trúng, mang theo cảm giác ướt và ấm áp. Một mùi máu tanh nhanh chóng lan tỏa trong căn phòng trắng toát.
Tiểu Đào đang đứng há hốc mồm bên cạnh kinh ngạc, thấp giọng gào lên: "Chết tiệt, sao trần nhà lại chảy máu? Có người chết ở trên lầu sao?! —— này, đừng cắn nữa! Tôi còn không thể đập vỡ tường thì một con chó có thể làm gì chứ? Mau chuyển sang phòng khác đi —— hay cậu không có đạo cụ dịch chuyển nên đi gặm vách tường? Nếu vậy thì nói sớm đi chứ, tôi có thể cho mượn mà!"
"Gâu?" Ô Vọng nghiêng đầu nhìn sinh vật hai chân, sinh vật này nói nhiều thật.
Cảm giác máu dính trên tai không dễ chịu chút nào, nó lắc đôi tai ướt sũng nhưng vẫn tiếp tục cắn, đầu đè sát vào tường thành một góc 45 độ, ngước mắt nhìn lên trần nhà.
Thị lực của loài chó thường tốt ở khoảng cách 50 mét.
Căn phòng này tuy cao nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng 30 mét nên Ô Vọng có thể nhìn rõ trần nhà.
Trên tường không có bất kỳ khe hở nào nhưng những giọt máu tí tách vẫn nhỏ xuống từ khoảng trống vô hình trên cao.
Trần nhà vẫn trắng tinh như một khối ngọc sáng rực rỡ, toát lên vẻ thanh tịnh và yên bình.
Tiếng nói của Tiểu Đào bỗng trở nên khàn khàn, khi nói chuyện còn xen lẫn tiếng nuốt nước bọt: "Này anh bạn, có thể dừng lại một chút không? Tôi đã nói sẽ đưa đạo cụ cho cậu để đổi phòng rồi, cậu vẫn gặm tường làm gì, cũng có gặm ra cái gì được đâu ——"
"Rắc!"