Trước Tận Thế: Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng

Chương 39: Tư Yên Nhiên bị bắt

Trước câu hỏi đầy chất vấn của Tư Yên Nhiên, Tư Hoài Chi lảng tránh ánh mắt, giọng trầm xuống nghiêm nghị: "Cô làm gì trong lòng cô tự biết, rốt cuộc cái túi đó là họ Tạ đưa tới hay cô cố ý lấy ra để kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi? Thật sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ còn bị cô đùa giỡn mãi sao?"

Tư Điềm Điềm ngạc nhiên: [Wow, không ngờ cha lại đột nhiên tỉnh ngộ như vậy, thế này thì mình không cần phải nhắc nhở nữa.]

Nét mặt Tư Yên Nhiên bỗng dưng sụp đổ, lộ rõ vẻ hoảng hốt và kinh ngạc. Sao cha lại biết chuyện này? Rõ ràng bao nhiêu năm qua ông chưa từng nghi ngờ mà.

Tư Hạc Dao nhạy bén nhận ra cảm xúc bị lộ ra ngoài của cô ta, ánh mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Anh ta buông bỏ vẻ ngoài thờ ơ, gương mặt yêu nghiệt nay nghiêm nghị hơn đôi chút: "Chú hai, cháu vẫn chưa tìm ra mẹ ruột của cô ta, cần phải đợi thêm tin tức từ anh cả nữa, để cháu đưa cô ta đến khách sạn trước nhé."

Bà cụ Tư vẫn nghiêm mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tư Yên Nhiên, cắm thêm một câu: "Không cần tìm khách sạn quá tốt, chọn cái bình thường là được rồi."

Ông cụ cũng hùa theo "Đặt cái nào phí cả đêm rẻ thôi, đừng lãng phí tiền bạc. Tiền của nhà họ Tư chúng ta cũng không phải từ trên trời rơi xuống."

Tư Yên Nhiên bực bội và nhục nhã đến cùng cực, không ngờ hai lão già này cũng dám sỉ nhục mình. Cô ta nghiến răng, tức giận nói: "Không cần các người đuổi, tôi sẽ tự đi."

Nói xong, cô ta hoàn toàn từ bỏ lớp vỏ bọc của mình, khuôn mặt ngây thơ vô tội giờ đây hiện lên vẻ căm hận độc ác. Đôi mắt đầy âm u của cô ta quét qua từng người trong phòng, đặc biệt là Tư Điềm Điềm, như muốn khắc ghi bọn họ vào trong xương tủy.

Sau khi liếc nhìn xong, cô ta vừa tức giận vừa nghi ngờ, giật lấy chiếc túi từ tay Tư Điềm Điềm rồi xoay người bước ra khỏi cửa nhà họ Tư, toàn thân phát ra một luồng khí đen.

Tư Điềm Điềm tiếc nuối một chút vì bị lấy mất túi, sau đó nhìn theo bóng lưng cô ta rồi lắc đầu: [Xem ra cô nàng này sắp tha hóa rồi, haizz, người nhà họ Tư vẫn quá nhân từ, còn định cho cô ta ở khách sạn. Nếu là tôi thì chắc đã lột sạch quần áo rồi đuổi cô ta đi rồi, dù sao thì với tính cách nhỏ nhen của Tư Yên Nhiên, cô ta cũng sẽ ghi thù mà thôi, chi bằng giờ cứ chơi tới bến trước đã.]

[Tiểu Ngốc, có cách nào tước đi hệ thống khí vận của Tư Yên Nhiên không? Có cái này trong người thì cô ta đúng là một mối họa, dù nhà họ Tư có đuổi đi, sau này cũng sợ vẫn bị cô ta nhớ đến thôi.]

Tiểu Ngốc: [Không được, hệ thống khí vận sau khi liên kết sẽ gắn liền với vận khí của Tư Yên Nhiên, trừ khi cô ta chết thì mới giải liên kết.]

Giọng Tư Điềm Điềm trở nên lạnh lùng: [Vậy thì gϊếŧ cô ta...]

Tiểu Ngốc: [Giờ chưa tiện để gϊếŧ đâu, ngoài nhà họ Tư, Tư Yên Nhiên còn chiếm được khá nhiều vận khí ở khu phú hào Ngọa Long Loan này, chỉ cần vận khí còn, cô ta sẽ không dễ chết như vậy.]

Tư Điềm Điềm hơi hụt hẫng: [Đáng tiếc thật, vậy thì đợi sau khi quỷ dị giáng lâm, tôi sẽ tiêu hao hết vận khí của cô ta rồi mới ra tay gϊếŧ.]

Người nhà họ Tư nghe thấy lời này đều toát mồ hôi, ánh mắt kỳ quặc liếc trộm cô. Cô gái nhỏ trông ngoan ngoãn, ngọt ngào, dễ thương thế mà trong lòng lại nghĩ những điều tàn ác như vậy, gương mặt này thật đúng là quá lừa người!

Lý Vân Lam và Tư Hoài Chi nhìn nhau, cả hai cùng bật cười, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, mọi người đều vô thức nghiêng đầu định xem, lại thấy hai cha con Tư Hiền Chi và Tư Kinh Phong đang bước vào từ ngoài cửa.

"Bác cả, bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao lại có cả xe cảnh sát đến đây?" Tư Gia Bảo tò mò ló đầu ra, khuôn mặt đầy vẻ háo hức muốn ra ngoài xem kịch vui.

Tư Hiền Chi híp đôi mắt phượng, cười đáp: "Bác gọi xe cảnh sát đến đấy, chuyện tai nạn xe của Điềm Điềm trước đây đã có manh mối rồi, tối nay cảnh sát đến bắt nghi phạm."