Trước Tận Thế: Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng

Chương 36: Em nói người em thích là anh?

"Cái ông Tư này đang làm gì thế? Hồi trẻ không tin thần thánh, đến cả tượng Thần Tài nhà tôi cũng bị ông ta mỉa mai một trận, sao đến già rồi lại thành ra mê tín thế này?"

"Có lẽ gần đây nhà họ Tư tìm lại được con gái ruột, lại cứu được con dâu cả nên ông ta bắt đầu tin vào số mệnh, muốn thỉnh thần thánh về để trả lễ?"

"Nhưng cũng không cần mời đủ các loại thần về nhà thế này chứ."

Nhất là còn tự mình mặc đồ pháp sư nhảy hầu đồng, suýt chút nữa khiến họ há hốc mồm, còn tưởng rằng ông cụ bị thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào người nữa.

Xung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập không ít người nhà giàu đến hóng chuyện, từng người một đều lộ vẻ mặt kinh ngạc và ngơ ngác.

Thậm chí có người bắt đầu suy tư: "Chẳng lẽ là nhà họ Tư phát hiện ra việc cầu Phật khấn thần có hiệu quả? Vậy chúng ta có nên học theo, thỉnh một vị Bồ Tát gì đó về để thờ không?"

Thực tế thì số người nghĩ như vậy không ít. Nhà họ Tư xưa nay luôn là biểu tượng của giới thượng lưu ở Hàng Thành, không ít gia tộc giàu có đều muốn học theo họ. Chẳng bao lâu sau, trong giới thượng lưu Hàng Thành nhanh chóng nổi lên một cơn gió mê tín mãnh liệt. Mỗi ngày đều có từng xe chở tượng Bồ Tát và các vật phẩm thờ cúng được đưa đến Ngọa Long Loan, góp phần không nhỏ vào việc tăng tỷ lệ tích lũy tín ngưỡng trong khu vực.

Chuyện này tạm thời không nhắc tới, quay lại với phòng khách lúc này, cả người Tư Điềm Điềm đã bị choáng ngợp đến mức tê liệt.

[Ông nội lão ngoan đồng không đáng tin đã đành, nhưng sao đến cả bà nội kiêu ngạo cũng quan tâm đến chuyện mê tín này vậy? Chẳng lẽ đây là tình yêu đích thực? Yêu là phải chấp nhận tất cả, yêu cả những gì ông ấy yêu? Thảo nào bà nội thời trẻ phong hoa tuyệt đại, người theo đuổi đếm không xuể, thế mà lại chọn một người nghèo nhất và có điều kiện kém nhất thời đó như ông nội. Hóa ra là yêu ông ấy sâu đậm đến vậy! Mình cảm động quá đi, thích cặp đôi này ghê!]

Mặt ông cụ Tư đỏ lên, cười rạng rỡ, miệng lưỡi của cô cháu gái ngoan này thật là chân thành. Bà nội cháu không phải vì tình yêu sâu đậm mà chọn ông thì là gì?

Bà cụ Tư quay đi, không thèm nhìn bộ dạng mất giá này của ông cụ.

Tư Điềm Điềm đứng bên cạnh cười hì hì ngớ ngẩn.

[Không ngờ cặp vợ chồng già yêu nhau buổi xế chiều lại ngọt ngào thế này. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đàn ông nhà họ Tư đều là kiểu người si tình, yêu vợ hết mực. Ông nội là vậy, bác cả cũng thế, cha cũng không ngoại lệ. Chỉ là ông cha trâu già nhà mình và mẹ đẹp còn có chút hiểu lầm. Đúng là một cặp vợ chồng không biết mở miệng sinh ra đã có mệnh nhân vật phụ mà, đáng thương ghê.]

Nghĩ đến đây, cô vô thức quay đầu nhìn về phía đôi vợ chồng kia. Khi nhìn thấy họ đang nắm tay nhau, đôi mắt cô kinh ngạc mở to.

[Ủa, chẳng lẽ lúc này họ đã hóa giải hiểu lầm, từ một cặp vợ chồng kết hôn vì bề ngoài mà tương kính như tân, giờ đã hiểu thấu lòng nhau, ngọt ngào hạnh phúc rồi sao?]

Lý Vân Lam sững người trong giây lát. Cái gì? Hiểu lầm gì cơ?

Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về bàn tay đang nắm chặt của họ, hai má bà bất giác nóng bừng lên, bà muốn rút tay ra theo bản năng nhưng lại bị Tư Hoài Chi nắm chặt, không buông.

Lý Vân Lam lại ngẩn người thêm một lần nữa, ngước lên nhìn vào mặt Tư Hoài Chi, nhưng lại thấy được người chồng hoàn toàn khác trước kia.

Khuôn mặt vốn dĩ điềm đạm, ít nói, không bao giờ để lộ chút khát khao nào của ông, giờ đây đôi mắt ấy lại rực sáng đến kinh ngạc. Ánh mắt ông nhìn bà đầy ngạc nhiên và phấn khích, tựa như một cậu thiếu niên trẻ trung bốc đồng. Tình yêu trong ánh mắt ấy tựa như đã phá tung nhà tù giam giữ bấy lâu, bùng nổ mạnh mẽ đến đáng sợ.

"Em, em nói người trong lòng em là anh sao?"

Cổ họng ông khô khóc, giọng nói gần như run rẩy, cất tiếng hỏi.