Trước Tận Thế: Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng

Chương 25: Tiền nong không quan trọng

Đúng 7 giờ tối, đầu bếp quỷ rời đi, quán ăn kết thúc ngày kinh doanh theo đúng giờ quy định. Quỷ đầu to mặt mày hầm hầm tiến đến, bắt đầu đợt đánh giá và phát lương ngày thứ hai.

"Nhân viên phục vụ: Lương cơ bản 50 quỷ tệ, thu hút 35 khách hàng, +35 quỷ tệ; kiếm được 5500 quỷ tệ, +55 quỷ tệ; nhận được 23 lời khen, +23 quỷ tệ; kết toán lương ngày: 163 quỷ tệ."

"Nhân viên vệ sinh: Lương cơ bản 50 quỷ tệ, dọn dẹp sàn nhà hiệu quả 13 lần, +13 quỷ tệ; dọn bàn 35 lần, +35 quỷ tệ; làm vỡ 10 cái đĩa, -10 quỷ tệ; sàn nhà còn rác 19 chỗ, -19 quỷ tệ; kết toán lương ngày: 69 quỷ tệ."

"Nhân viên bảo vệ: Lương cơ bản 80 quỷ tệ, ngăn chặn 20 vụ hỗn loạn, +20 quỷ tệ; kết toán lương ngày: 100 quỷ tệ."

"Thợ thái thịt: Lương cơ bản 80 quỷ tệ, sai sót 75 lần trong khi cắt thịt, kết toán lương ngày: 5 quỷ tệ."

Gã hung tợn nghe xong, tâm trạng rơi thẳng xuống đáy vực. Dù đã chuẩn bị tinh thần lương hôm nay sẽ ít, nhưng anh ta không ngờ chỉ còn đúng 5 quỷ tệ. 5 quỷ tệ mua nước thì không có thức ăn, mua thức ăn thì không có nước, phải chọn một trong hai mà cái nào cũng không đủ cho một ngày. Không thể đủ ba bữa cơm, nếu không ăn no, với khối lượng công việc thái thịt khổng lồ kia thì làm sao ngày mai anh ta hoàn thành cho nổi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ tàn nhẫn, liếc về phía nhân viên vệ sinh. Nhân viên phục vụ thì khó mà bắt nạt được, cô có thể dễ dàng quật ngã anh ta ngay tức thì, bảo vệ thì ánh mắt quá đáng sợ, càng không dễ chọc, chỉ còn lại nhân viên vệ sinh...

Quỷ đầu to cười nham hiểm, trước khi rời đi, gã để lại một câu đầy ẩn ý: "Ngày mai, quy định quán ăn sẽ có thêm một điều nữa: Nhân viên không được phép cho vay quỷ tệ, không được tặng thức ăn và nước uống, trừ khi nhân viên đó chết, tài sản của hắn trở thành vật vô chủ thì mới được cướp đoạt."

Lời vừa dứt, trong mắt gã hung tợn lập tức nổi lên từng tia máu đỏ rực.

Tư Điềm Điềm và anh chàng áo đen đều nhíu mày. Quỷ đầu to này thật thâm hiểm, rõ ràng là muốn đẩy người ta vào đường cùng, buộc họ phải làm liều.

Hiện giờ gã hung tợn chỉ còn hai lựa chọn: hoặc là tự tìm đến cái chết, hoặc là gϊếŧ người khác để cướp đoạt tài sản vô chủ.

Mặc dù hai người đều cho rằng gã này chỉ được cái to xác chứ chẳng làm được gì, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng có sự cố ngoài ý muốn, nên cả hai đều âm thầm cảnh giác.

Lúc này, thiếu niên tóc mào gà mệt đến nỗi đầu óc ngừng hoạt động, còn đang đắm chìm trong nỗi buồn vì hôm nay kiếm ít hơn hôm qua 1 quỷ tệ. Bỗng nhiên cậu ta nhận ra không khí xung quanh có gì đó không ổn, lại thấy ánh mắt hung ác đầy sát khí điên cuồng của gã hung tợn đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, thoáng chốc đầu óc hoạt động trở lại.

Sau khi hiểu rõ tình hình, sắc mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy.

Thấy gã hung tợn rút dao phay ra đi đến chỗ mình, cậu ta liền vắt chân lên cổ chạy về phía hai người Tư Điềm Điềm, vừa chạy vừa la: "Anh hai chị hai cứu cái mạng chó này của em với! Đợi sau này em có cơ hội, em sẽ trả cho mỗi người một trăm, à không, một nghìn quỷ tệ làm phí cứu mạng!"

Bàn chân đang định né ra lập tức rụt về chỗ cũ, tiền nong không quan trọng, chủ yếu là họ thấy trạng thái tinh thần của gã hung tợn này không ổn định, so với thiếu niên tóc mào gà thì anh ta đúng là một quả bom nổ chậm, chỉ cần sơ sẩy là có thể phát nổ bất cứ lúc nào, nếu bị anh ta liên lụy thì không hay rồi.

Tư Điềm Điềm vươn tay giữ lấy cánh tay đang cầm dao của gã hung tợn, anh chàng áo đen thì nhanh chóng vòng ra sau, gọn gàng đập mạnh vào sau gáy anh ta.

Gã hung tợn ngã xuống đất bất tỉnh, hai người nhanh chóng rút tay về, đồng thời ánh mắt cả hai lại chuyển sang nhìn cậu thiếu niên tóc mào gà đang sợ đến mức đứng đờ ra kia.

Tư Điềm Điềm hỏi: "Cậu tên gì? Sau này nếu cậu dám quỵt nợ, tôi có thể dùng đạo cụ trong trò chơi để tìm cậu. Trò chơi này lợi hại như vậy, chắc chắn cũng sẽ có đạo cụ tìm người, có điều đến lúc đó, chi phí mua đạo cụ cậu phải tự chịu nhé."