Trước Tận Thế: Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng

Chương 20: Nữ quỷ thì phải biết tự thương mình

[Tiểu Ngốc, mau xem xem nữ quỷ này có drama gì không đi.]

Dù Tiểu Ngốc chuyên về thu thập cảm xúc, nhưng sở thích của nó lại là hóng chuyện, chuyện gì nó cũng biết tuốt. Từ khi biết được khả năng này của nó, cô đã chuẩn bị coi nó như công cụ hack vượt ải trò chơi quỷ dị này.

Trong trò chơi quỷ dị, việc thu thập thông tin là vô cùng quan trọng.

[Nhận lệnh.]

Chỉ ba giây sau, Tiểu Ngốc đã quay về với một đống thông tin thú vị.

[Nữ quỷ này là "hoa khôi" của con hẻm, trang điểm đậm, kiêu ngạo vênh váo, rất được đám nam quỷ yêu thích. Nhưng thực tế nó lại là một quỷ oán phụ, một kẻ mù quáng trong tình yêu, yêu say đắm chồng mình. Sau khi phát hiện chồng có mối quan hệ mờ ám với một nữ quỷ khác, nó sống trong nỗi oán hận triền miên, tính tình ngày càng tệ đi, thích kiếm chuyện với người khác.]

Mắt Tư Điềm Điềm sáng lên, cô nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ, lần nữa nói với nữ quỷ: "Người đẹp à, tôi thấy da của cô có vẻ sạm màu rồi, chắc là gần đây tâm trạng không tốt, không được chăm sóc bản thân đúng cách. Hay là thử món Bàn Tay Người Hầm Rệu nhé? Món này giúp bổ sung collagen, khiến da mềm mịn, trắng sáng. Da đẹp rồi, chắc chắn cô sẽ dễ dàng thu hút lại trái tim của nam quỷ thôi."

Quả nhiên nữ quỷ có phản ứng: "Cô nói thật chứ?"

Tư Điềm Điềm mỉm cười: "Nhan sắc luôn là vũ khí lợi hại nhất của nữ quỷ. Nữ quỷ thì phải biết tự thương mình một chút."

Trước những lời vàng ngọc ấy, nữ quỷ mềm lòng, đồng ý lời cô nói rồi gọi liền năm phần Bàn Tay Người Hầm Rệu, thậm chí còn cho cô một lời khen ngợi.

Tư Điềm Điềm mỉm, hoàn thành đơn hàng đầu tiên.

Chẳng mấy chốc, thực khách thứ hai xuất hiện.

[Nam quỷ này là kẻ si tình đang theo đuổi oán phụ quỷ vừa rồi, cũng là quỷ giàu có nhất trong hẻm.]

À hiểu, có cơ hội chặt chém tên ngốc kiếm bộn tiền rồi.

Tư Điềm Điềm mỉm cười tiến lên: "Thưa ngài, các nữ quỷ đều yêu thích những nam quỷ phóng khoáng và giàu có. Chỉ cần ngài thể hiện tài lực của mình, không có nữ quỷ nào mà không quỳ rạp dưới chân ngài cả, sao phải chọn những kẻ nghèo hèn không xứng tầm chứ?"

Một câu nói thấm thía khiến nam quỷ giàu có nhất phấn khích, gã cười to, vung tay hào sảng gọi hết tất cả các món trên thực đơn.

Chỉ trong chưa đầy nửa tiếng, nhờ khả năng khéo léo "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" đẩy mạnh tiêu thụ của Tư Điềm Điềm, quán ăn đã đông nghẹt quỷ. Bên ngoài còn có cả tá kẻ si mê oán phụ quỷ cũng nghe tiếng đồn nhao nhao kéo đến.

Người ta thường nói, nơi nào có quỷ, nơi đó có giang hồ. Huống hồ tất cả bọn họ đều si mê một nữ quỷ, nên chỉ một lúc sau, bên ngoài đã náo nhiệt tưng bừng.

Anh chàng áo đen ít nói nhưng hành động rất quyết đoán. Không biết từ khi nào trong tay anh đã có một chiếc dùi cui điện chuyên dụng của bảo vệ. Dựa vào ánh mắt sắc lạnh, không khoan nhượng cùng cây dùi cui cầm chắc trong tay, anh chỉ cần đứng đó, không nói lời nào mà cũng đủ trấn áp tất cả.

Thiếu niên đầu lông gà thấy cảnh tượng này, ánh mắt rực lên sự ngưỡng mộ. Làm bảo vệ thật là ngầu quá đi mất! Nhìn lại mình, cậu ta thở dài. Quán ăn lúc này chật kín người, cậu ta dọn dẹp bàn ghế mệt muốn đứt hơi, thậm chí chẳng còn thời gian để cảm thấy ghê tởm trước đống thịt xương mà trông như là người thật đó nữa.

Thế là cậu ta ai oán nhìn Tư Điềm Điềm: "Cô không thể chào mời ít khách hàng lại được sao?"

Tư Điềm Điềm bịt mũi, cố gắng ngăn mùi thịt chua nồng nặc khó chịu kia, trả lời có chút uể oải: "Không được. Tiền lương được tính theo kết quả đánh giá mà, tôi là phục vụ nên càng nhiều khách thì điểm đánh giá càng cao, lương cũng sẽ tăng. Có tiền lương rồi mới mua được thức ăn, nếu không ăn uống gì thì làm sao sống sót qua ba ngày này được?"

Thiếu niên đầu lông gà ngẩn người, thoáng chốc túa đầy mồ hôi lạnh, suýt nữa thì quên mất, sống sót trong ba ngày không chỉ là đối mặt với sự đe dọa từ quỷ mà còn phải giải quyết vấn đề ăn uống.