Kết Hôn Tuổi 30

Chương 12: "Có phải con... con không được không?"

Sau bữa cơm, khách khứa lần lượt ra về, cuối cùng chỉ còn lại hai bên cha mẹ.

"Đáng tiếc dì cả không thể ăn rượu mừng của chúng ta." Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói, "Tôi chuyển trường, chính là ở nhờ trong nhà bà ấy. Mấy năm trước bà ấy qua đời vì ung thư, cho nên lần trước mẹ tôi mới sợ hãi như vậy."

Phó Lâm Lăng trấn an vỗ vỗ bả vai Lâm Nhiễm.

Trương Ngô đưa thông gia về nhà để hành lý, lại nhiệt tình mời bọn họ đi dạo gần đó.

Lâm Nhiễm tìm cơ hội, lặng lẽ đưa cho Trương Ngô chiếc vòng tay bằng vàng: "Đây là mẹ Phó đưa cho con, mẹ có vật gia truyền không?"

"Mẹ sẽ đưa cho con một bao lì xì như vậy." Trương Ngô nói, vỗ vỗ bả vai cô, "Được rồi, mẹ đã hiểu rõ."

Ra đến cửa, Trương Ngô đưa cho Phó Lâm Lăng một phong bao lì xì lớn: "Tiểu Phó, về sau chúng ta chính là người một nhà."

"Cảm ơn dì." Phó Lâm Lăng lễ phép nhận lấy.

"Sao lại gọi thế, sao lại gọi là dì?" Mẹ Phó ở một bên nói.

"Không có việc gì, không có việc gì, bọn nhỏ nhất thời còn chưa thích ứng, quá bình thường, chờ sau khi quen, muốn kêu tự nhiên liền kêu." Trương Ngô cười nói, "Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo."

Ở trung tâm thương mại, mẹ Phó nhìn trúng một chiếc váy liền thân, mang ra so thử người Lâm Nhiễm, thấy vừa liền cầm lấy.

Trương Ngô định trả tiền, lại bị mẹ Phó nói một câu "Đưa cho con dâu" ngăn trở về, vì thế Trương Ngô cũng kéo Phó Lâm Lăng đi chọn đồ.

Cả Lâm Nhiễm và Phó Lâm Lăng đều bị kéo đi thử đủ loại quần áo, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Trong khi đó, hai ông xã xách theo túi lớn túi nhỏ, ngồi trên sô pha bàn luận về cách sống khỏe.

Buổi tối ở bên ngoài ăn cơm, mẹ Phó thấy Trương Ngô khí sắc không tốt lắm, hỏi ra mới biết Trương Ngô mới phẫu thuật không lâu, vội vàng kê cho bà mấy phương thuốc bồi bổ sức khỏe.

Trương Ngô biết mẹ Phó là lương y, hứng thú bừng bừng mà dò hỏi các loại tình huống trên thân thể, hận không thể để mẹ Phó bắt mạch cho mình, rồi lại kéo Lâm Nhiễm đến: "Bà xem thân thể của Nhiễm Nhiễm như thế nào?"

Mẹ Phó bắt mạch, đeo kính lên, nhìn lưỡi của cô rồi kết luận: "Thể nóng, tính vượng, lại âm hư."

"Bà nói rất đúng! Con bé hay thức đêm lại ăn cay, chân tay lúc nào cũng lạnh ngắt." Trương Ngô nói.

"Người trẻ bây giờ nhiều tật xấu, mẹ có vài phương thuốc, chú ý đến chế độ ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, Lăng Lăng ngày thường cần phải giám sát."

Lâm Nhiễm định nói không cần làm to chuyện như vậy, nhưng thấy Phó Lâm Lăng có vẻ lạ, liền gật đầu: "Vâng."

"Còn có, Nhiễm Nhiễm có phải kinh nguyệt của con không đều hay không? Có đau bụng kinh không?"

"Vâng...... Có một chút." Lâm Nhiễm chậm rãi gật đầu.

Mẹ Phó liếc mắt nhìn Phó Lâm Lăng một cái, cười như không cười mà nói: "Ồ, thì ra con chính là người bạn kia."

"Cái gì?"

"Lần trước Lăng Lăng có kể với mẹ về một người bạn bị đau bụng kinh, bảo mẹ kê phương thuốc, hóa ra là con đúng không?" Mẹ Phó nói.

Lâm Nhiễm ngẩn ra, nhìn về phía Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng cúi đầu ăn cơm, một bộ dáng không quan tâm, cười cười: "Đúng vậy, là con, cậu ấy đã đem phương thuốc đưa cho con, con vẫn chưa có thời gian đi lấy thuốc."

"Không cần đi nữa, mai mẹ về nhà sẽ gửi thuốc cho con, để Lăng Lăng sắc thuốc, con bé từ nhỏ đã biết sắc thuốc, suýt chút nữa đã kế thừa y thuật của mẹ." Mẹ Phó nói.

Lâm Nhiễm vui sướиɠ khi thấy người gặp họa mà liếc mắt nhìn Phó Lâm Lăng một cái, lại hỏi: "Sao mẹ về gấp thế, không ở lại chơi thêm vài ngày?"

"Không được, trong tiệm đều là những bệnh nhân lớn tuổi, mẹ không thể bỏ họ. Nếu không phải Lăng Lăng nói muốn kết hôn, thì mẹ mới không đi xa như vậy." Mẹ Phó nói.

Ăn xong, mọi người cùng nhau về nhà Lâm Nhiễm hiện tại đang ở để lấy hành lý.

Lúc trước đến vội không có thời gian tham quan, giờ rảnh rỗi, họ thong thả đi dạo trong nhà.

"Những bức tranh treo trên này đều là Nhiễm Nhiễm vẽ trước kia, còn viết chữ." Trương Ngô đưa ông bà thông gia đi tham quan thư phòng.

Lâm Nhiễm ngượng ngùng không đi theo nghe mẹ khen chính mình, mà đi vào trong phòng ngủ lục tung tìm đồ, quay người lại, thấy Phó Lâm Lăng đứng ở cửa chờ mình.

"Lại đây với tôi." Cô ngoắc ngoắc ngón tay.

Phó Lâm Lăng đi theo cô vào phòng, thấy cô mở cái giá ba chân ra, liền hỏi: "Cậu làm gì thế?"

"Không phải chúng ta chưa chụp ảnh cưới sao?" Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng mới nhớ ra còn có công đoạn này, nói: "Nếu cậu muốn chụp hình, chúng ta có thể đi chụp một cái."

"Tôi không muốn chụp đâu, tốn kém lắm, lại còn chỉnh sửa quá đà đến nỗi nhìn không giống mình nữa, phí tiền thôi. Cậu cứ ngồi yên ở đó, đừng nhúc nhích." Lâm Nhiễm đem camera cố định tốt, điều chỉnh các thông số, cài đặt thời gian, rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Phó Lâm Lăng.

"Cười một cái."

Phó Lâm Lăng lập tức kéo giãn khóe miệng.

"Cho nên chúng ta liền ở nhà chụp một tấm ảnh chân thật, ghi lại một chút đi, dù sao cũng là lần đầu tiên chúng ta kết hôn." Lâm Lâm Nhiễm đứng dậy đi xem tấm ảnh vừa chụp, lắc đầu, "Không được, cậu cười đến quá cứng đờ rồi, lại đến chụp một tấm nữa."

"Ừm." Lần trước là chưa chuẩn bị tốt, lần này nhất định sẽ ổn.

Đèn flash liên tục nhấp nháy, cuối cùng "Ca" một tiếng, hình ảnh dừng lại.

Trong ảnh, Phó Lâm Lăng hai tay đặt ở đầu gối, nhìn vào ống kính, khóe miệng hơi cong lên, đúng kiểu ảnh tiêu chuẩn.

Lại nhìn Lâm Nhiễm, thân thể hơi hơi nghiêng, tạo dáng chữ V, cười đến thực ngọt, mắt thường có thể thấy được cô rất vui vẻ.

Thật tốt. Phó Lâm Lăng nghĩ.

Các bậc trưởng bối phát hiện hai người đang chụp ảnh, cũng hào hứng muốn chụp cùng, liên tục chụp mấy tấm. Mẹ Phó đề nghị: "Chúng ta đứng phía sau làm phông nền cho hai đứa, hai đứa chụp một tấm ảnh hôn nhau đi."

"A?" Lâm Nhiễm hơi sửng sốt một chút.

"Không được." Phó Lâm Lăng cự tuyệt đề nghị, "Mọi người còn đứng đó làm phông nền nữa, xấu hổ lắm."

"Chuyện này có gì đâu, hai đứa hiện tại đều đã kết hôn, hôn một cái không phải rất bình thường sao." Mẹ Phó nói một cách tự nhiên.

Phó Lâm Lăng: "Không được, con ngượng ngùng."

Mọi người cười ồ lên.

"Không có tiền đồ." Mẹ Phó cười đến mức cong cả eo, chọc chọc đầu Phó Lâm Lăng.

Cuối cùng, Lâm Nhiễm đã tạo một nhóm chat chia sẻ tất cả ảnh chụp gia đình vào đó.

Thời gian không còn sớm, Phó Lâm Lăng đưa ba mẹ về nhà mình nghỉ ngơi.

Mẹ Phó ở nhà cô đi đi lại lại, buồn bực nói: "Mẹ nhịn đã lâu, hiện tại không có người khác, mẹ có thể hỏi con, vì cái gì hai đứa đã kết hôn rồi mà vẫn ở riêng?"

Phó Lâm Lăng đang uống nước, không chút hoang mang, định uống xong sẽ giải thích cho mẹ nghe, ai ngờ bà lại nghiêm túc chất vấn cô: "Phó Lâm Lăng, con thành thật nói cho mẹ? Có phải con... con không được không?"

"Phốc." Phó Lâm Lăng không kịp phòng bị đem nước phun ra ngoài.

Mẹ Phó không biết phải làm sao, chỉ có thể nói: "Mẹ sẽ kê cho con ít thuốc bổ."