Phó Lâm Lăng không có nói ra người kia.
Lâm Nhiễm cũng không quá để ý, chuyện tình cảm đã qua cũng giống như những cánh hoa đào rụng. Huống chi, hai người mới chỉ làm bạn cùng lớp một năm, người cô biết cũng không nhiều, cho dù có nói ra, Lâm Nhiễm cũng chưa chắc đã biết.
Mưa ngớt dần, hai người lúc này mới từng người lái xe về nhà.
Sau trận mưa, thời tiết càng ngày càng ấm áp.
Dì Vương biết hôm nay Trương Ngô muốn đi thử váy cưới nên hào hứng muốn đi cùng, Trương Ngô liền nói Lâm Nhiễm đưa bà cùng đi, vừa tiện có thêm người góp ý.
Váy cưới là Lâm Nhiễm chọn, cô rất muốn nhìn bộ dáng Trương Ngô mặc váy cưới, nhưng sau khi thử vài bộ, Trương Ngô vẫn uyển chuyển từ chối.
"Mẹ thấy mình hơi già, chân tay yếu ớt, ăn mặc không được chỉn chu." Trương Ngô vừa xoa xoa cánh tay vừa nói, "Cảm thấy hơi lạnh nữa."
Lâm Nhiễm không nhịn được hỏi: "Mẹ có muốn thử kiểu váy cưới truyền thống của Trung Quốc không?"
Cả ba người cùng nhau đến một cửa hàng váy cưới truyền thống. Trương Ngô ngay lập tức bị thu hút bởi một bộ sườn xám, tôn lên vóc dáng và khí chất của bà, mọi người đều rất hài lòng.
"Dù sao chúng ta cũng không tổ chức tiệc lớn, chỉ mời hai bên gia đình đến ăn một bữa cơm, vậy nên chỉ cần một bộ trang phục như thế này là đủ." Trương Ngô nói.
"Cũng được."
Trương Ngô gọi điện cho lão Lưu đến chọn một bộ veston. Trong lúc chờ đợi, Lâm Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến: "Trước khi kết hôn, hai người có đi khám sức khỏe không?"
"Không có, trước đây kết hôn cũng không đi khám sức khỏe."
"Đó là trước kia, dù sao hiện tại có thời gian, đi kiểm tra sức khoẻ một chút đi, để phòng ngừa cũng tốt." Hàng năm Lâm Nhiễm đều đưa Trương Ngô đi khám sức khỏe, sợ chú Lưu bên kia có chuyện gì không hay, đến lúc đó sẽ khó giải quyết. Vừa hay năm nay cũng đến kỳ đi khám.
"Tôi thấy làm vậy cũng đúng, bây giờ người trẻ kết hôn ai cũng làm thế." Dì Vương nói.
"Vậy thì đi, coi như cầu bình an." Trương Ngô đáp.
Lão Lưu rất mau liền chạy tới, chọn xong vest định đưa mọi người đi ăn cơm, dì Vương lại nói: "Tôi không đi, tôi còn hẹn đi cắt chỉ, phải đến bệnh viện."
"Cắt chỉ gì?" Trương Ngô hỏi.
"Hàm răng." Dì Vương chỉ chỉ miệng.
"Được rồi." Trương Ngô gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Nhiễm, "Nơi này cách bệnh viện khá xa, Nhiễm Nhiễm, con đưa dì Vương qua đó đi, xong xuôi rồi quay lại đây ăn cơm."
"Vâng."
Khi đưa dì Vương đến bệnh viện, Lâm Nhiễm mới sực nhớ ra, hình như đây là bệnh viện của Phó Lâm Lăng.
Tới cũng tới rồi, dù sao cũng phải đưa dì Vương đi lên lầu, cắt chỉ cũng không mất nhiều thời gian.
Lấy số thứ tự ở phòng khám ngoại khoa, dì Vương ngồi chờ ở cửa. Y tá thấy vậy liền nói vọng ra: "Chờ một lát nhé, ngồi ngoài đây chờ gọi tên."
"Vâng, được rồi." Dì Vương ở bên ngoài ngồi xuống ghế sofa.
Lâm Nhiễm nhìn lướt qua phòng khám bệnh, bên trong có mấy gian phòng lớn, mỗi phòng đều được trang bị đủ loại máy móc, phát ra âm thanh ong ong ong, bác sĩ y tá rất nhiều, nhưng cô không nhìn thấy Phó Lâm Lăng.
"Con với bác sĩ Phó thế nào rồi?" Chờ sau khi cô ngồi xuống, dì Vương thấp giọng hỏi.
"Khá tốt."
"Dì nói không sai, hai con rất thích hợp." Dì Vương cao hứng nói.
Lúc này, loa phát thanh gọi tên dì Vương. Hai người nhanh chóng vào phòng khám. Y tá giúp dì Vương nằm xuống.
"Bác sĩ Phó đâu rồi?" Dì Vương hỏi.
"Lập tức tới đây." Y tá Tần đem dụng cụ đặt ở khay, quay người lại, thấy Lâm Nhiễm, ánh mắt sáng rỡ lên, chợt nói, "Người nhà có thể đợi ở bên ngoài."
"Vâng. Lâm Nhiễm bước ra khỏi cửa, không cẩn thận đυ.ng vào một người, cô vội xoay người xin lỗi, "Xin lỗi."
"Không có việc gì.
Lâm Nhiễm ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phó Lâm Lăng.
Đối phương mặc áo blouse trắng, đội mũ trắng đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, khóe mắt hơi hơi cong lên, tựa như đang cười.
"Cậu là tới......"
"Đưa dì Vương tới." Lâm Nhiễm chỉ chỉ bên trong.
Phó Lâm Lăng liếc nhìn thoáng qua bên trong, gật gật đầu: "Tôi đi vào trước."
"Được."
Lâm Nhiễm tránh ra, Phó Lâm Lăng bước vào, vừa đeo găng tay vừa hỏi dì Vương: "Dì có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có."
"Tốt, há miệng, chúng tôi sẽ cắt chỉ. Không đau đâu, đừng lo lắng."
Xung quanh có vài thực tập sinh đứng theo dõi.
Quá trình cắt chỉ diễn ra rất nhanh, Lâm Nhiễm cảm thấy mọi người vừa tập trung lại đã lại tản ra.
Dì Vương ngồi dậy, bỗng nhiên có chút mắc tiểu, đứng dậy đi toilet.
Y tá Tần thu dọn dụng cụ, thấy Lâm Nhiễm vẫn đứng ở cửa quan sát Phó Lâm Lăng và dì Vương, nháy mắt có chút hưng phấn, lặng lẽ đến bên Phó Lâm Lăng, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Phó, cô gái xinh đẹp kia có phải là đối tượng xem mắt không?"
Phó Lâm Lăng đang tháo găng tay, nghe vậy hướng ra cửa nhìn thoáng qua, cũng không biết đối phương có nghe thấy hay không, sợ đối phương xấu hổ, liền nói: "Không phải, là bạn học."
"A, thì ra là bạn học, thật xinh đẹp."
Dì Vương đi toilet xong trở về, y tá dặn dò bà sáu tháng sau quay lại khám. Dì Vương gật đầu đồng ý, lại nhịn không được muốn trò chuyện thêm với bác sĩ Phó, nhưng lúc đó đã có bệnh nhân khác đến.
"Bác sĩ Phó." Một cô gái trẻ xinh đẹp trang điểm sành điệu đi ngang qua Lâm Nhiễm tiến thẳng đến chỗ Phó Lâm Lăng, trong tay cầm một bó hoa.
"A, đây là tặng tôi hay là bác sĩ Phó." Y tá chế nhạo nói.
Phó Lâm Lăng ngồi ở trước máy tính xem bệnh án, khi xoay người lại, lại bị bệnh nhân chắn ngang tầm mắt.
Lâm Nhiễm không nhìn thấy biểu tình của cô.
Sau khi đưa dì Vương về nhà, Lâm Nhiễm mới chạy đến nhà chú Lưu.
Chú Lưu là lão sư ngữ văn cao trung, có một cô con gái đang học đại học.
Chờ sau khi cô về đến nhà, mọi người mới ăn cơm.
Hôn lễ dự định tổ chức vào 5-1, đến lúc đó con gái chú Lưu cũng trở về, buổi sáng đi đăng ký kết hôn, chiều mời mọi người đến ăn cơm, một ngày xong hết mọi việc.
"Con gái chú tính tình có chút không tốt, hơi ngang bướng, nếu có chỗ nào không đúng, thì xin con thứ lỗi." Chú Lưu nói.
"Không sao." Tính tình ngang bướng, cũng không tới phiên cô quản, cũng sẽ không ở cùng một chỗ, Lâm Nhiễm thấy cũng không vấn đề gì.
"Ăn cái này nhiều một chút, nhìn con gầy quá." Trương Ngô gắp cho cô mấy miếng thịt kho tàu.
"Con tăng đến hai cân."
"Vẫn gầy lắm."
Sau khi ăn xong, lão Lưu rửa xong chén bát, liền bắt đầu viết thiệp mời. Chữ viết của ông không tồi, cho nên mỗi tấm thiệp mời đều do ông tự tay viết.
"Tiểu Nhiễm, con có thể giúp chú vẽ vài nét trên thiệp không?" Lão Lưu hứng thú nói.
Trương Ngô tỏ vẻ không vui: "Tiểu Nhiễm thật vất vả mới có mấy ngày nghỉ ngơi, ông lại bắt Tiểu Nhiễm làm việc."
"Không phải tiểu Nhiễm vẽ rất đẹp sao." Lão Lưu cười ha hả nói.
"Vẽ cái gì?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Cây ngô đồng."
"Được." Nếu là cái khác, Lâm Nhiễm có thể đã tìm lý do cự tuyệt.
Hai người một người vẽ tranh, một người viết chữ, Trương Ngô ngồi ở bên cạnh nhìn hai người, trên mặt nở một nụ cười nhu hòa: "Nhiễm Nhiễm, buổi chiều thấy bác sĩ Phó thế nào?"
"Vâng."
"Cảm giác thế nào? Có thể tiến thêm một bước sao?"
"Bọn con là bạn học."
"Cái gì?" Trương Ngô kinh ngạc.
"Cậu ấy là bạn học ở dục bắc, hơn nữa, bọn con hẳn là không thể."
"Vì cái gì?"
"Cậu ấy có người theo đuổi, không giống như là thiếu đối tượng, tới xem mắt hơn phân nửa là ngại từ chối dì Vương, cũng có khả năng chỉ là không nghĩ lại gặp bạn học cũ?"
Trương Ngô thở dài, lại bắt đầu phát sầu.
Lâm Nhiễm cười nói: "Mẹ có thể hay không đừng mặt ủ mày ê, không phải ai cũng phải kết hôn mới vui vẻ."
Trương Ngô càng sầu.
Sau khi kết hôn, khẳng định Lâm Nhiễm không có khả năng thường xuyên tới thăm bà, mà bà cũng không có khả năng chăm sóc Lâm Nhiễm giống như trước kia .
Lâm Nhiễm, khả năng thật sự chỉ có một mình, bà như thế nào có thể yên tâm.
"Nếu không, mẹ không kết hôn nữa."
Vừa dứt lời, cả hai người đều sợ đến sững sờ.
Cây bút của lão Lưu suýt nữa rơi xuống.
"Mẹ, trò đùa này không buồn cười." Lâm Nhiễm buồn cười nói.
Trương Ngô ủ rũ trở về phòng, lão Lưu vội vàng đến an ủi.
Lâm Nhiễm hoàn thành xong bức tranh, mơ hồ nghe thấy tiếng Trương Ngô khóc nức nở, cô buông bút, cầm túi nhỏ lặng lẽ rời đi.
Ngồi ở trong xe, cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ kia.
Cô biết Trương Ngô lo lắng, nỗi lo ấy bắt đầu từ sau khi ly hôn.
Sợ cô ăn không ngon mặc không đủ ấm, sợ cô trong lòng tự ti, sợ cô cảm thấy chính mình cùng người khác không giống nhau, sợ cô cô độc tịch mịch không có người bầu bạn.
Lão Lưu theo đuổi Trương Ngô đã nhiều năm, Trương Ngô vẫn luôn không đồng ý, chính là vì sợ Lâm Nhiễm trong lòng không thoải mái, cho đến khi Lâm Nhiễm 30 tuổi, mới đồng ý.
Cô về đến nhà, hiếm hoi đêm nay mới được một bữa ngủ sớm.
Hai ngày qua, cô đưa Trương Ngô và lão Lưu đi kiểm tra sức khoẻ, kết quả lại không tốt lắm.
"Qua kiểm tra ban đầu, bà Trương có u buồng trứng."
Ba người sắc mặt đều tái nhợt.
"Bác sĩ, không nhìn lầm chứ?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Chúng ta có thể làm thêm một vài xét nghiệm chi tiết để xác nhận lại." Bác sĩ vừa nói vừa viết đơn xét nghiệm, "Lên tầng ba nhé."
Thang máy bên ngoài rất đông người, cả ba quyết định đi thang bộ.
Đi được một đoạn, chân Trương Ngô bỗng dưng mềm nhũn ra, may mắn Lâm Nhiễm vẫn luôn nắm chặt tay bà, bằng không một cái té ngã xuống dưới.
"Mẹ." Lâm Nhiễm vội vàng đỡ bà đến chỗ nghỉ ngơi, vỗ về bà, "Không có việc gì không có việc gì, khả năng chỉ là khám sai."
"Không có khả năng, bác sĩ không có khả năng nhìn lầm......" Trương Ngô mặt đầy mồ hôi lạnh, "Lão Lưu, chúng ta không kết hôn nữa."
"Không được, mặc kệ bà có bệnh gì, tôi đều sẽ cùng bà cùng nhau đối mặt." Lão Lưu nói.
Trương Ngô lại nhìn về phía Lâm Nhiễm, nước mắt liền rơi xuống: "Nhiễm Nhiễm, con phải làm sao bây giờ......"
"Mẹ đừng quá lo lắng, chúng ta đi kiểm tra trước, mẹ phải tin tưởng vào trình độ y học hiện đại."
"Kia chính là ung thư, dì cả con cũng vì căn bệnh đó mà mất, không lẽ lại di truyền? Không, không, không... Mẹ không khám nữa, chúng ta về nhà thôi, mẹ sẽ nấu cho mọi người ăn ngon." Trương Ngô nói không muốn đi khám nữa.
Hai người khuyên bảo không thành, từ trên xuống dưới mọi người đều hướng tới nơi này nhìn vài lần.
Phó Lâm Lăng từ toilet đi ra, đi qua hành lang, thấy thang máy bị kẹt, vội vàng gọi người đến xử lý mới chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe được giọng Lâm Nhiễm.
Cô tập trung nhìn vào, thấy đúng là Lâm Nhiễm.
Cô đi xuống, vỗ vỗ bả vai Lâm Nhiễm: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Nhiễm quay đầu lại, thấy là Phó Lâm Lăng, trên người mặc áo blouse trắng, giống như tìm được người để tâm sự, lập tức nói: "Mẹ tôi phát hiện u buồng trứng, bây giờ không dám đi khám. Sợ là ung thư…"
Phó Lâm Lăng nhìn về phía Trương Ngô sắc mặt tái nhợt vẫn đang còn kháng cự, giải thích nói: "Dì, dì yên tâm, u buồng trứng phần lớn đều là u lành, chỉ cần làm phẫu thuật là tốt rồi."
"Mẹ, cậu ấy là bác sĩ, mẹ có nghe thấy cậu ấy nói không?" Lâm Nhiễm chạy nhanh nói.
Trương Ngô ngẩng đầu lên, hỏi Phó Lâm Lăng: "Thật vậy sao?"
"Vâng, dì cứ đi khám để bác sĩ chẩn đoán chính xác. Nếu để lâu không điều trị thì có thể chuyển biến xấu." Phó Lâm Lăng nói.
"Mau mau mau, chúng ta mau đi kiểm tra." Lão Lưu vội kéo tay Trương Ngô hướng về phía lầu 3 đi tới.
"Cảm ơn." Lâm Nhiễm quay đầu lại nói với Phó Lâm Lăng một tiếng.
Một lát sau, Phó Lâm Lăng đi tới lầu 3, thấy ba người họ ngồi ở trên ghế bên ngoài.
"Kiểm tra thế nào rồi?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Vẫn đang đợi gọi số." Lâm Nhiễm nắm chặt tay Trương Ngô.
Trương Ngô hốc mắt hồng hồng, vẫn còn sợ hãi căn bệnh ung thư, không ngừng vỗ mu bàn tay Lâm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, mẹ không yên lòng nhất là con, nếu mẹ đi rồi, con còn một mình thì phải làm sao bây giờ."
"Mẹ đừng nói những lời đen đủi, bác sĩ Phó đã nói không có việc gì, phần lớn đều là tốt, đừng tự hù dọa chính mình."
"Nhưng nếu mẹ lại là trường hợp ngoại lệ thì sao?" Trương Ngô lau nước mắt, "Mẹ còn nghĩ mình sẽ sống thêm vài năm nữa, để xem con kết hôn..."
Y tá cầm danh sách gọi tên Trương Ngô, lão Lưu đưa Trương Ngô đi vào kiểm tra, mới vừa đi tới cửa, Trương Ngô lại khóc, quay đầu lại nhìn Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm ngồi xuống ghế, đợi Trương Ngô vào phòng xong mới cúi đầu.
Phó Lâm Lăng đến ngồi cạnh Lâm Nhiễm, thấy một giọt nước mắt lớn lăn trên mu bàn tay cô, lòng bỗng thắt lại.
Phó Lâm Lăng đưa tay ra, đặt nhẹ lên lưng Lâm Nhiễm vuốt ve an ủi.
"Khả năng u lành là bao nhiêu?" Lâm Nhiễm ngẩng đầu hỏi.
Phó Lâm Lăng nhìn đôi mắt ướt nhòa của cô: "Trên 70%."
"Chỉ 70%......" Lâm Nhiễm lại cúi đầu, run run nói, "Hiện tại tôi phải tìm một người để kết hôn......"
Im lặng một lúc lâu, Phó Lâm Lăng nhẹ nhàng nói: "Lâm Nhiễm, cậu nhìn tôi."
Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Phó Lâm Lăng, hốc mắt phiếm hồng, mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
"Lâm Nhiễm, chúng ta kết hôn đi."