Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Tốt Thí Được Người Người Theo Đuổi

Quyển 1 - Chương 22

Ngay khi nghe tin Đông Khiểm lần đầu tiên tỏ ra thân thiện với một người đàn ông khác trong quán bar, cậu ta dường như không thể chờ thêm một phút một giây nào nữa, lập tức bỏ hết công việc trở về nước.

Nghe Trình Diệc nói rằng anh trai đã rời đi, Đông Khiểm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May quá, trước khi ngất, cậu còn nhìn thấy trong mắt hai người kia tràn ngập lo lắng và ngạc nhiên, điều đó khiến cậu nghĩ rằng họ có chút quan tâm đến mình. Nhưng xem tình cảnh hiện tại thì có vẻ chút lo lắng này là thừa thãi rồi.

Có vẻ cốt truyện không xảy ra thay đổi quá lớn, đối với Đông Khiểm, đó chính là liều thuốc an thần tốt nhất.

Dù trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt, cậu vẫn nắm chặt chăn, quay đầu sang một bên, đôi mắt hơi ướt mịt mờ, diễn cảnh khổ sở rất ra gì và này nọ. Trong mắt Trình Diệc, cậu giống như không muốn để lộ sự đau khổ của mình cho cậu ta nhìn thấy, nên mới kiên cường kìm nén lại.

Trình Diệc nhìn thấy sự yếu đuối đó của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Đông Khiểm và nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở đây chăm sóc em.”

Đông Khiểm rút tay lại, giọng lạnh lùng nói: “Đi đi, tôi không muốn thấy anh.”

Suy đi tính lại, vẫn phải giữ vững thiết lập nhân vật đối thủ một mất một còn chứ.

Thấy trong tình huống này mà Đông Khiểm vẫn chán ghét mình như vậy, ánh mắt Trình Diệc thoáng tối lại trong chốc lát.

Nhưng cũng không cần sốt ruột, cậu ta có thể từ từ chinh phục bé mèo đanh đá này.

Dù sao đi nữa, bọn họ cùng còn rất nhiều thời gian.

Tương lai còn dài.

Trình Diệc thở dài, giống như đối xử với một đứa bé được chiều sinh hư, bất đắc dĩ nói với Đông Khiểm. “Thôi được, anh sẽ đợi bên ngoài vậy.”

Trước khi rời khỏi phòng, cậu ta còn ân cần kéo lại chăn cho Đông Khiểm. Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, ánh mắt cậu ta nhìn Đông Khiểm vô cùng lưu luyến.

Khi Trình Diệc đi rồi, Đông Khiểm liền bắt đầu kiểm tra thông tin về Trình Diệc với hệ thống.

Nhưng vì trong tiểu thuyết Trình Diệc chỉ là một nhân vật phụ nên cũng không có nhiều thông tin về cậu ta.

Xét về mặt cốt truyện, Trình Diệc có lẽ không quá quan trọng.

Nằm trên giường bệnh, Đông Khiểm nhìn đồng hồ: Đã hơn 10 giờ tối.

Cốt truyện hôm nay vẫn chưa hoàn thành.

Cậu cố gắng duỗi tay, ngón tay cẩn thận rút điện thoại trong túi áo đặt trên tủ đầu giường ra.

Đông Khiểm nằm trên giường bệnh, sau khi cân nhắc một lúc, anh quyết định gọi cho Giang Thù. Điện thoại vừa đổ chuông, Giang Thù đã bắt máy ngay: “Đông thiếu gia.”

Từ lúc bao nuôi Giang Thù đến giờ, cậu còn chưa liên lạc với hắn lần nào.

Đông Khiểm suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Giang Thù.

Đối phương ngay lập tức bắt máy: “Đông thiếu gia.”

Đông Khiểm hơi bất ngờ.

Cậu tưởng đây là lần đầu tiên đối phương bị bao nuôi nên lúc thấy kim chủ gọi điện đến sẽ ngại ngùng một chút, không ngờ hắn lại bắt máy nhanh vậy đó.