Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Tốt Thí Được Người Người Theo Đuổi

Quyển 1 - Chương 15

Trình Diệc về nước là một đoạn nhỏ trong cốt truyện chính.

Sự xuất hiện của cậu ta chỉ nhằm làm nổi bật sự đối lập giữa vị trí mờ nhạt của Đông Khiểm trong lòng của hai anh em Đông gia với sự yêu thương chiều chuộng bọn họ dành cho Trình Diệc, từ đó làm nổi bật sự hèn mọn và đáng thương của cậu.

Đây cũng là bước đệm cho sự hắc hóa sau này của Đông Khiểm.

Chính vì dù cậu cố gắng thế nào cũng không nhận được sự quan tâm của gia đình, lại vào một đêm nọ, cậu thấy anh trai mình ép Giang Thù vào góc tường hôn, nên mới nảy sinh lòng ghen tị. Điều này khiến Đông Khiểm ngày càng ác cảm với Giang Thù và tính cách của cậu cũng trở nên thất thường, tùy hứng.

Ngày Trình Diệc về nước, bầu không khí trong nhà họ Đông khác hẳn so với mọi ngày.

Trong nhà, người hầu chăm chỉ dọn dẹp, tu sửa vườn tược tỉ mỉ hơn bình thường. Cậu còn nghe nói rằng ngay cả Đông Huyên cũng tranh thủ thời gian bận rộn trong đoàn phim để trở về, chỉ để gặp em họ của mình.

Quả nhiên, vị trí của Trình Diệc trong lòng người nhà họ Đông không giống với bất kỳ ai khác.

Cậu ngáp một cái, khoác lên mình một bộ quần áo bình thường, cậu cũng không mấy coi trọng ngày hôm nay.

Dù sao cốt truyện hôm nay của cậu cũng chỉ là bị lạnh nhạt, cô lập, sau đó quay lại phòng và khóc thầm một mình, rồi trút nỗi buồn bực, thất bại lên người vô tội là Giang Thù. Một mũi tên trúng hai đích, cốt truyện này tổng thể khá đơn giản.

Khi Trình Diệc đến nhà họ Đông, Đông Tư Nguy đã sớm đứng ở cửa để đón cậu ta.

Đông Khiểm đứng từ xa nhìn Trình Diệc.

Từ sau khi ra nước ngoài, Trình Diệc dường như đã trở nên đĩnh đạc hơn trước. Tóc cậu ta hơi xoăn tự nhiên, ngũ quan rắn rỏi, trông rất đẹp trai. Khóe môi cậu ta khẽ cười, khoác trên người một chiếc áo len rộng, lộ ra đôi cánh tay săn chắc. Khi Trình Diệc nhìn người khác, đôi mắt cậu ta sâu thẳm như bầu trời đêm.

Đông Khiểm chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi.

Với đối thủ không đội trời chung, không thể để ý quá nhiều.

Trên đường, Đông Huyên bị kẹt xe nên một lát nữa mới đến.

Sau khi chào hỏi Đông Tư Nguy, Trình Diệc chỉ chớp mắt đã nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới gốc cây, thần sắc cậu thản nhiên.

Mấy năm không gặp, cậu đã rũ bỏ vẻ ngây ngô ngày nào, trở nên xuất sắc hơn. Cậu giống như mẫu đơn kiêu hãnh, nhưng cũng giống như một bông hồng rực rỡ sắp tàn, diễm lệ nhưng đầy nguy hiểm.

Trình Diệc tiến tới.

Đêm qua, Đông Tư Nguy đã dặn Đông Khiểm rằng khi đối mặt với Trình Diệc, cậu cần phải tỏ ra hòa nhã một chút, nếu không hình phạt cậu sẽ phải gánh chịu là tự kiểm điểm trong phòng tạm giam.

Vì không muốn vào phòng tạm giam, Đông Khiểm cố gắng biểu hiện tốt một chút.

Khi Trình Diệc đi tới gần Đông Khiểm, cậu nhướng mày, nhìn về phía đối phương, nhẹ giọng chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”

Thấy Đông Khiểm chủ động hỏi thăm, Trình Diệc rất ngạc nhiên, ánh mắt cậu ta lộ ra sự vui mừng: “Tiểu Khiểm.”

“Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta đâu có thân thiết.” Đông Khiểm cười nhưng lại lạnh lùng cắt ngang.

Dù sao Đông Tư Nguy cũng không thể nghe thấy hai người nói gì, Đông Khiểm bề ngoài vẫn giữ vẻ thân thiện, nhưng trong lời nói lại muốn có bao nhiêu lạnh nhạt liền có bấy nhiêu lạnh nhạt.