Sau Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Tốt Thí Được Người Người Theo Đuổi

Quyển 1 - Chương 7

Hệ thống tò mò hỏi: “Phim gì mà có heo lại có khỉ vậy?”

Đông Khiểm đáp: “Năm anh em siêu nhân.”

Hệ thống: “...”

Đông Khiểm liếʍ kẹo mυ'ŧ, nghiêng đầu hỏi hệ thống: “Lần tiếp theo tôi gặp Giang Thù là ở đoạn nào của cốt truyện?”

Hệ thống xem lại kịch bản rồi nói: “Là cảnh Đông Khiểm ép buộc Giang Thù trở thành chim hoàng yến.”

“À.” Đông Khiểm nhéo nhéo chiếc gối mềm trong tay, nhai nát kẹo trong miệng, ánh mắt cậu nhàn nhạt: “Có vẻ cậu ấy sắp bắt đầu ghét tôi rồi.”

Hệ thống có chút lo lắng: “Ký chủ.”

Có một vài người lúc thực hiện nhiệm vụ sẽ vì lí do đạo đức mà không muốn làm những chuyện xấu xa, đây cũng là điều bình thường. Hệ thống lo lắng rằng Đông Khiểm có thể cũng như vậy.

Đông Khiểm cười nhẹ, ném que kẹo vào thùng rác, nhìn cảnh Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng hiểu lầm trên TV, rồi mỉm cười: “Đừng lo, tôi có đạo đức nghề nghiệp lắm.”

*

Sáng hôm sau, Giang Thù đang dọn dẹp mớ hỗn độn mà sau một đêm cuồng hoan khách hàng đã để lại trong quán bar.

Khi đến vị trí mà thiếu gia giúp hắn đã ngồi đêm qua, hắn cảm thấy có điều gì đó thúc giục trong lòng, liền hỏi nhân viên pha chế: “Anh có biết vị thiếu gia bị kéo đi đêm qua tên là gì không?”

Nhân viên pha chế thả viên đá vào ly Whiskey vừa pha xong, thuận miệng trả lời: “Người cậu nói là Đông Khiểm, Đông thiếu gia.”

Giang Thù nhẩm lại cái tên này, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhỏ, khó có thể nhận ra.

Nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Giang Thù, nhân viên pha chế nhướng mày, cảnh báo: “Anh bạn, tôi khuyên cậu không nên có ý đồ gì với cậu ấy. Nếu cậu không làm việc ở đây, có khi cả đời cũng chẳng thấy được cậu ấy đâu. Hôm qua cậu ấy giúp cậu chỉ là vì tâm trạng tốt thôi, đừng hy vọng gì nhiều.”

Dù nhân viên pha chế có vẻ như đang tốt bụng khuyên bảo, nhưng thực chất đằng sau nụ cười ấy, gã đang thầm ghen tị với Giang Thù.

Dù sao đi nữa, gã đã làm việc ở đây bao nhiêu năm mà chưa bao giờ được tiếp xúc gần gũi với Đông thiếu gia như vậy, không hiểu sao tên nhóc mới đến này lại may mắn như trúng số, có thể được Đông thiếu gia mở lời giúp đỡ nữa.

Động tác trên tay Giang Thù dừng lại một chút, một lúc sau, hắn nói bằng giọng nhàn nhạt: “Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu ấy vì chuyện hôm qua thôi.”

Nhân viên pha chế “a”nhẹ một tiếng, không có ý tốt nói với hắn: “Tôi thấy cũng không nhất thiết phải cảm ơn đâu. Có khi vị kia nhà họ Đông còn chẳng nhớ cậu là ai, nếu cậu cứ nhất quyết đi cảm ơn người ta thì có khi người ta còn thắc mắc tại sao cậu lại cảm ơn ấy.”

Tuy bị mỉa mai châm chọc nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Giang Thù cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Hắn chỉ cầm lấy giẻ lau, tiếp tục lạnh nhạt làm việc của mình.

Nhân viên pha chế cảm giác như mình vừa đấm vào bịch bông, nhất thời cảm thấy bí bách trong lòng.

Giang Thù dọn dẹp quán bar sạch sẽ xong, cầm lương kết ngày của bản thân rời đi. Khi hắn đi đến một chỗ hẻo lánh, có ba chiếc xe hơi đỏ nổi bật chắn trên đường, có vẻ không có ý tốt chắn đường hắn.

Mấy tên lưu manh xuất hiện trước mặt hắn.

Mặt Giang Thù trầm như nước: “Các người là ai?”