Cá Mặn Nổi Loạn

Chương 22

Tinh Thời bị mùi thơm hấp dẫn, liền múc một muỗng cháo.

Cậu vừa nếm một miếng thì nghe thấy âm báo, liền hỏi: “Vì sao?”

Hệ thống luôn để ý đến Phù Tu Ninh, lập tức quở trách: “Vì cậu đã uống cháo của anh ta!”

Tinh Thời đáp: “... Chuyện gì vậy, phần cháo này một người chắc chắn không thể ăn hết, tôi ăn vài miếng thì sao? Tôi múc cháo bằng muỗng rồi đổ ra bát để ăn, đâu có uống trực tiếp từ nồi đâu.”

Hệ thống không đồng tình: “Cậu mau dừng lại, không phải cậu nói đã ăn no rồi sao? Đừng ăn nữa!”

Tinh Thời không nói một lời, liền múc thêm một muỗng cháo vào bát.

Hệ thống: “!”

Tinh Thời còn chọn thêm một ít hải sản, rồi mới dừng lại, sau đó cậu uống một ngụm cháo, nhìn đối diện.

Hệ thống không kịp mắng cậu, lo lắng nhìn về phía Phù Tu Ninh.

Tinh Thời không nghe thấy giá trị hảo cảm thay đổi, liền ăn thêm một miếng hải sản rồi ngẩng đầu lên lần nữa.

Hệ thống tiếp tục nhìn theo cậu.

Lần này Phù Tu Ninh không lơ cậu đi, anh ngước mắt lên: “Sao vậy?”

Tinh Thời giơ bát lên: “Tôi cũng uống chút cháo, anh không ngại chứ?”

Phù Tu Ninh đáp: “Cậu là người mời, cậu cứ tự nhiên.”

Tinh Thời mắng hệ thống: “Cậu xem, anh ấy còn hiểu chuyện hơn cậu.”

Hệ thống sụp đổ: “Vậy tại sao anh ta lại trừ điểm!”

Tinh Thời suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là vì tôi ở cùng với anh ấy lâu quá, nên nhìn không thuận mắt nữa, đẹp trai quá cũng là một gánh nặng, haiz.”

Hệ thống muốn khóc: “Vậy cậu nghĩ cách gì đi chứ!”

Tinh Thời đáp: “Tôi đang cố đây.”

Sau bữa ăn, giá trị hảo cảm vẫn giữ nguyên ở mức -9.

Tinh Thời quét mã để thanh toán, rồi cùng Phù Tu Ninh bước ra ngoài, vừa lúc thấy một nam sinh bước vào.

Thói quen hình thành từ môi trường nguy hiểm khiến cậu luôn liếc nhìn khi có người mới xuất hiện xung quanh.

Và chỉ cần một cái nhìn, cậu đã phát hiện vấn đề.

Nam sinh kia có vẻ căng thẳng, ánh mắt kiên quyết, tay trái nắm chặt ống tay áo, lòng bàn tay siết lại.

Dựa vào kinh nghiệm của Tinh Thời, tám phần là trong đó có giấu một con dao.

Lâm Kha Thành thấy Thiệu Kiến Bách xuất hiện, lập tức bước nhanh tới.

Phù Tu Ninh vừa nghe hệ thống của Lâm Kha Thành phân tích đường đi, vừa suy nghĩ cách tiễn Lâm Kha Thành về thế giới bên kia.

Ba người lập tức chạm mặt nhau.

Lâm Kha Thành và Phù Tu Ninh đều thấy Thiệu Kiến Bách rút dao ra, cả hai đồng thời phản ứng.

Lâm Kha Thành tỏ ra kinh hãi, nhanh chóng đứng chắn trước mặt Phù Tu Ninh. Còn Phù Tu Ninh thì mặt nghiêm lại, kéo Lâm Kha Thành sang một bên, trông như bảo vệ cậu ta, nhưng thực ra là muốn để Thiệu Kiến Bách đâm chuẩn xác hơn.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt họ như lóe lên, Thiệu Kiến Bách đã không còn ở vị trí ban đầu.

Tước vũ khí, khống chế, quật ngã... Tinh Thời trong tiếng hô "Học trưởng cẩn thận" đã nhanh chóng hạ gục đối phương xuống đất, dễ dàng giải quyết tình huống.

Phù Tu Ninh: “...”

Lâm Kha Thành: “???”

Tinh Thời ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.

Phù Tu Ninh và Lâm Kha Thành vẫn duy trì tư thế định làm chuyện gì đó, cả hai đều nhìn cậu.

Hai bên im lặng nhìn nhau vài giây.

Tinh Thời nói: “Đừng đứng ngẩn ra đó, gọi cảnh sát đi chứ.”