Hạnh Phúc Hay Buông Bỏ

Chương 28: Cô có nói chuyện kia với anh không?

Quả nhiên, ôm được cái cột lớn vững chãi, ngay cả tiện nhân cũng trở nên cao quý!

Nhưng dựa vào cái gì chứ, cô ta mới là con gái chính thống nhất của Tô gia, sao lại gả đứa con gái hoang này đi, thật không công bằng!

Tô Chính Quốc lại làm như không nghe thấy Tô Thiên Từ chào hỏi mình, liền đứng dậy hướng về phía Lệ Tư Thừa mà bước tới, cười đến vẻ mặt sáng lạn: "Tư Thừa, tới rồi sao? Mau, tới đây ngồi, đã ăn cơm chưa?"

"Chưa có."

"Ha ha, vậy là tốt rồi, vừa lúc, hôm nay chúng ta cũng ăn muộn một chút, hay là cùng nhau ăn đi." Tô Chính Quốc tựa như khóe miệng sắp không thể kéo lại được rồi, một bộ lấy lòng.

"Được." Lệ Tư Thừa từ trước đến nay đều không nhiều lời, anh chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Tô Chính Quốc có chút xấu hổ, cười cười cho qua.

Tô San Na bưng một cái khay nhỏ đi tới, ngượng ngùng: "Lệ tiên sinh, cà phê của ngài."

Tô phu nhân cũng cười để lộ má lúm đồng tiền, nói: "Biết ngài thích uống cà phê, Na Na đã cố ý đi học, ngài mau giúp con bé, xem có hợp khẩu vị không?"

Ánh mắt Tô San Na đầy chờ mong mà nhìn anh, vợ chồng Tô Chính Quốc cũng tươi cười đầy mặt nhìn Lệ Tư Thừa.

Mà Lệ Tư Thừa, lại đem ánh mắt dừng lại ở thân ảnh bên kia, "Đứng làm cái gì, lại đây ngồi xuống đi."

Lời nói của Lệ Tư Thừa vừa rơi xuống khiến cho cả nhà Tô gia mới chú ý đến, hóa ra là Tô Thiên Từ còn đứng ở một bên vì không ai tiếp đón!

Nháy mắt Tô Chính Quốc liền cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Thiên Từ, đi vào trong nhà đi, con cũng có mới lạ làm gì đâu, ai không biết còn cho rằng con mới là khách đấy."

"Tốt xấu thì hiện tại con cũng là con dâu của Lệ gia, như thế nào mà một chút quy củ cũng không hiểu, mau tới ngồi xuống đi." Tô phu nhân cũng mang vẻ mặt oán trách.

Một màn này cô sớm đã đoán trước được, đối với Tô gia mà nói, cô vĩnh viễn chỉ là hạt cát, sao tôn quý bằng Lệ Tư Thừa được.

Không có Lệ Tư Thừa thì cô chẳng là cái thá gì.

Chậm rãi đi tới, Tô Thiên Từ ngồi xuống bên cạnh Lệ Tư Thừa, nhưng lại cố ý ngồi cách xa anh ra một chút, phải khoảng 1m gì đó.

Theo như sự hiểu biết của cô đối với Tô San Na, cô ta khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Quả nhiên, Tô San Na thấy giữa bọn họ còn chỗ trống, trong mắt liền ánh lên sự tính toán.

Tô San Na đem cà phê trên bàn bưng tới, hướng chỗ Lệ Tư Thừa mà đi qua, nói: "Lệ tiên sinh, nếm thử cà phê mà em pha đi, em mới học thôi, ngài giúp em xem thử đi."

Khi nói chuyện cô ta đã đặt mông ngồi xuống giữa bọn họ!

Lệ Tư Thừa nhíu chặt mày như chạm phải thuốc độc, anh đột nhiên đứng lên, dường như là ngay lập tức sau khi cô ta ngồi xuống.

Tô Chính Quốc bị động tác bất thình lình của anh dọa cho sợ, ông ta ngơ ngác nhìn.

"Toilet?"

"Em dẫn ngài đi!" Tô San Na lập tức mở miệng, sau đó đã đứng dậy.

Nhưng lập tức đã bị Tô Chính Quốc quát bảo ngưng lại: "Không có quy củ!"

Tô San Na ngây ngốc, động tác liềm dừng lại, Tô Chính Quốc nhìn về phía Tô Thiên Từ, ý vị thâm trường: "Con đi đi."

Tô Thiên Từ lại không có ý đứng dậy, cô duỗi tay chỉ: "Đi thẳng, quẹo phải."

Lệ Tư Thừa nhanh chân bước đi, chớp mắt đã biến mất ởchỗ ngoặt.

Đại nhân vật vừa đi, rốt cuộc tiểu nhân vật cũng không kìm nén được.

"Mấy ngày nay ở Lệ gia thế nào? Hôm nay là sinh nhật của Lệ phu nhân, cô có đem lễ vật mà ta chuẩn bị đưa cho bà ấy không?" Tô phu nhân hỏi.

"Có ạ."

Tô phu nhân nhìn theo hướng toilet, xác định Lệ Tư Thừa chưa ra, liềm ghé sát vào tai cô, thần bí nói: "Nghe nói cậu ta có thói quen rất sạch sẽ, đặc biệt là khi tiếp xúc với phụ nữ nữ nhân có thói ở sạch, cô có cùng cậu ta..."