Tứ Gia Nuôi Dưỡng Nhóc Con Thành Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 16

Quan trọng nhất là hắn muốn xem sau khi nuôi dưỡng nhóc con lớn lên, có thể dựa vào cậu mà một lần nữa bước vào tiên cảnh Bồng Lai như lần trước không.

Với suy nghĩ đó, dù bận rộn đến đâu hắn cũng không quên dành thời gian mỗi ngày để chăm sóc cậu.

Cho bú, thay quần áo, bế bồng, tắm rửa, dỗ ngủ…

Từng việc từng việc đều là những chuyện nhỏ nhặt.

Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào, hắn dần dần mở rộng ranh giới của mình và cuộc sống của Dận Chân khắp nơi đều xuất hiện bóng dáng của nhóc con kia.

Thậm chí, Dận Chân còn có những trải nghiệm mới mẻ của một người cha.

Nhóc con kia rất dễ nuôi, thích ăn, thích cười, dù có lúc nghịch ngợm nhưng niềm vui mà cậu mang lại luôn nhiều hơn.

Đôi mắt đen láy kia, sáng lấp lánh niềm tin tưởng và sự không muốn rời xa, mỗi lần nhìn thấy nụ cười như ánh sao trời lấp lánh trong đôi mắt ấy, Dận Chân hoàn toàn không thể tức giận.

Nhóc con vốn đã trắng trẻo, mềm mại, dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của Dận Chân đã lớn thêm một vòng, trở nên vô cùng đáng yêu với đôi má phúng phính đầy đặn. Hình ảnh cậu mềm mại, yếu ớt “a a” làm nũng khiến người ta không thể không mỉm cười, muộn phiền cứ như vậy mà tan biến.

Khi gặp những chuyện phiền lòng trong triều đình, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nhóc con hoặc trêu chọc cậu một chút thì tâm trạng của hắn lập tức dịu lại.

Chỉ có điều, nhóc con này lớn quá nhanh. Chỉ cần sơ sẩy một chút hắn đã thấy nhóc con lớn thêm một vòng rồi. Dường như mọi thứ đều có thể làm tăng "giá trị trưởng thành", từ việc mặc quần áo, ăn uống đến việc lật người.

Có lẽ vì nhóc con lớn quá nhanh, Dận Chân càng trân trọng hình ảnh non nớt hiện tại của nhóc con.

Không biết hình ảnh bé nhỏ đáng yêu này còn có thể nhìn thấy được bao lâu nữa.

Nhóc con nhỏ xíu, giờ phút này vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon trong chiếc chăn ấm áp.

Vừa mới tỉnh, nhóc con còn chưa mở hẳn mắt, cảm giác trước mắt mình tối đen, cơ thể vẫn còn nặng nề.

"A~" Nhóc con mơ màng, giọng non nớt phát ra một tiếng cầu cứu vô thức.

Trong căn phòng trống rỗng, không có tiếng hồi âm, cũng không có ai đến bế cậu.

Nhóc con tủi thân mếu máo, không có "Thơm ngon" ở đây.

Thân thể dưới lớp chăn dày, nhóc con muốn ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé chống trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì gắng sức nhưng vẫn bị lớp đệm chăn nặng nề đè lên.

Nhóc con bị sức nặng từ tình yêu của người cha đè không dậy nổi.

Nhóc con lại mềm nhũn nằm xuống, lặng lẽ nằm úp sấp dưới lớp chăn một lúc, dùng đôi tay nhỏ phúng phính xoa xoa mắt, tinh thần dần tỉnh táo hơn một chút.

Cơ thể nhỏ bé nhích dần nhích dần, cuối cùng nhóc con dùng cả tay và chân chui ra khỏi lớp chăn, lộ ra cái đầu nhỏ xíu.

Vừa tỉnh dậy, nhóc con còn có chút mơ màng, cái đầu nhỏ khi gặp nhiệt độ mát mẻ ngoài chăn, cuối cùng đã mở to đôi mắt nho nhỏ đen láy.

Nhóc con bò ra khỏi ổ chăn, ngồi trên đống chăn dày, ôm chiếc gối hình con vịt nhỏ màu cam vào lòng, ngơ ngác tựa vào thành giường, cái đầu nhỏ cứ gật gù không biết mình đang định làm gì.

Trước mắt tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, nhóc con trước tiên nhìn sang trái một chút rồi lại nhìn sang phải một chút, sau đó trở nên phấn khích.

Nhóc con phát hiện mình đã cao hơn nhiều rồi!

Ngồi trên đống chăn đệm thật dày, nhóc con khám phá ra một góc nhìn hoàn toàn mới.

Đôi chân nhỏ xíu nhấc lên dò xét ra ngoài thành giường sơ sinh một chút.

Cậu phát hiện mình có thể đưa chân ra ngoài!

Nhóc con hứng thú, cả người nằm sấp trên chăn đệm dày, cái mông vểnh thật cao, nhún nhảy xuống dưới, đôi chân trắng nõn không ngừng thăm dò tìm mặt đất.

Sao vẫn chưa chạm đất nhỉ?

Nhóc con co rút từng ngón chân nhỏ, trong đầu nhỏ xíu đầy sự khó hiểu.

Nhóc con mặc bộ áo liền thân hình gấu trúc, vểnh mông lên cao, rụt người lại, trông như một chiếc bánh bao tròn tròn lộ nhân đang lơ lửng trên thành giường.

Tay nhóc con mỏi rã rời, vừa mới nghĩ đến điều này.

"Phịch."

Chiếc bánh bao nhỏ lộ nhân nằm úp sấp, rơi cái bịch xuống tấm thảm lông nhung rất dày.

Cái mông tròn trĩnh rơi xuống trước, nhóc con lăn quay ra đất, tứ chi giơ lên trời.

"Haha~~"

Nhóc con nằm trên thảm tự mình vui vẻ nở nụ cười khúc khích.

Nằm rạp trên mặt đất, nhìn mọi đồ vật trong phòng, đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ so với thường ngày.

Bé con nằm trên thảm cười ngây ngốc một lúc lâu, nghỉ ngơi đủ rồi nhưng cũng chẳng nghĩ đến việc lật người nữa, cứ giữ nguyên tư thế hiện tại mà lăn lộn khắp căn phòng.

Nhóc con rất thích trò chơi này!

Chỉ tiếc là mỗi lần "Thơm ngon" chỉ chơi cùng cậu được một lúc thôi.

Nhóc con nằm tại chỗ ngây ngốc vui vẻ lăn qua lăn lại trên tấm thảm rộng lớn, lăn sang trái, lăn sang phải, lăn chéo, hoàn toàn biến thành một chiếc bánh bao nhỏ lộ nhân.