Tứ Gia Nuôi Dưỡng Nhóc Con Thành Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 10

Nhóc con nếm được vị ngọt ngào đặc trưng của sữa, cứ thế mυ'ŧ từng ngụm, đôi mắt nhắm chặt cũng cong lên trong sự thỏa mãn.

Dận Chân cảm nhận được sự chuyển động ở chỗ tay nắm bình sữa, cảm thấy hơi mới lạ.

Thậm chí hắn còn cảm giác mình cũng hơi đói bụng.

Nhóc con cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, xung quanh cơ thể đều tràn đầy cảm giác an toàn. Mặc dù bình sữa hôm nay có vẻ không được bình thường lắm, luôn xiêu xiêu vẹo vẹo làm cho nhóc con khó mυ'ŧ, nhưng nhóc con vẫn rất cố gắng, uống sạch bình sữa nhỏ không còn một giọt.

Trong cơn mơ màng, nhóc con ghi nhớ màu sắc mờ ảo này, cùng với mùi hương nhè nhẹ dễ chịu, trong đầu tự động liên kết với vị sữa ngọt ngào, thật thơm ngon!

Dận Chân thả lỏng tay cầm bình sữa, đầu ngón tay mất đi cảm giác rung nhẹ, trong lòng còn chút tiếc nuối không nỡ.

Có vẻ như nhóc con này không khó chăm sóc như hắn tưởng tượng.

Ngay tại thời điểm quyết định nuôi đứa trẻ này, Tứ gia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rằng có thể sẽ phải tốn không ít công sức. Dù sao những đứa con nối dõi kia của hắn, đứa nào cũng có rất nhiều người hầu hạ chăm sóc kỹ lưỡng nhưng nhiều đứa vẫn bị chết yểu.

Không chỉ hắn, ngay cả Hoàng A Mã của hắn và các huynh đệ, tỷ lệ sống sót của con nối dõi cũng không cao.

Có lẽ do nghĩ ngợi quá nhiều, giờ phút này Dận Chân cảm thấy dường như cũng không quá phiền phức.

Lúc uống sữa còn mơ mơ màng màng không chịu mở mắt, không ngờ sau khi uống xong bình sữa lại mở mắt ra đôi mắt tròn xoe.

Dận Chân lấy chiếc khăn mềm bên cạnh bình sữa ra, lau sạch vết sữa bên khóe miệng của nhóc con.

Thấy đôi mắt đen láy của đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào mình, Dận Chân không kìm lòng được xoa đầu nhóc con.

Nhóc con cảm nhận được cảm giác mới mẻ trước nay chưa từng có, hai tay nhỏ nhắn sờ sờ lên đầu, tạo ra dáng vẻ như con "Psyduck" ôm đầu.

"A!" Trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ngạc nhiên, dấu vết của cơn buồn ngủ trong mắt cũng tan biến.

Giọng nói ngọt ngào, ngây thơ cất lên: "A~"

Dường như rất vui mừng với trò chơi mới mẻ này.

Dận Chân không hề cảm thấy có điều gì không đúng, ngay cả khi không có đường viền bàn tay hướng dẫn, hắn cũng biết cách tiếp xúc với nhóc con kia qua màn hình ánh sáng.

Dận Chân duỗi tay qua, chỉ thấy đôi mắt đen láy của nhóc con dõi theo chuyển động bàn tay của hắn, với vẻ mặt tội nghiệp đáng yêu làm lòng người không khỏi xao xuyến.

Lại xoa nhẹ cái đầu tròn tròn của nhóc con một cái, bé con vui sướиɠ cười "khúc khích" thành tiếng.

Dận Chân tính toán, từ lúc lên giường đến bây giờ cũng đã khoảng thời gian bằng một tuần trà nên hắn nói với nhóc con đang cười ngây ngô trước mặt: "Đến giờ ngủ rồi."

Nghĩ rằng gió lạnh có thể làm nhóc con kia bị cảm, Dận Chân kéo góc chăn lại kín cho cậu, sau đó tự mình điều chỉnh màn hình sang chế độ ban đêm.

Nhóc con còn muốn chơi tiếp, nhưng mơ màng ôm lấy đầu nhỏ, chỉ cảm giác được trời bỗng trở nên tối đen.

Dận Chân định thu màn hình ánh sáng lại vào lòng bàn tay, nhưng cảm nhận được hơi ấm dịu dàng tỏa ra từ màn hình, hắn lại quyết định không làm gì nữa.

Nếu hấp thụ thêm một chút tiên khí từ chốn tiên cảnh Bồng Lai, cũng không biết có thể có lợi cho thân thể hay không.

Nghĩ đến điều này, Dận Chân quy củ nằm xuống. Thân thể và tinh thần mệt mỏi sau một ngày dài, trong không gian ấm áp với hương sữa thoang thoảng bao bọc nhanh chóng đưa hắn vào giấc ngủ say.

Nhóc con mơ màng chớp chớp mắt, vừa rồi còn có thể nhìn thấy một chút màu sắc mờ ảo, nhưng giờ trời đã tối om không còn thấy gì nữa.

Tuy nhiên, mùi hương quen thuộc vẫn bao quanh cơ thể, nhóc con ngược lại không quá sợ hãi.

Cả cơ thể được bao phủ bởi hương sữa ngọt ngào, nhóc con không kiềm được mà ngáp một cái, ăn uống no đủ và cơ thể ấm áp khiến cậu mơ màng muốn ngủ tiếp.

Trong không gian nhỏ bé dưới màn trướng, hương sữa dịu dàng vờn quanh, duy trì cho nhiệt độ luôn ở mức thoải mái dễ chịu, thả lỏng thân thể.

Hai hơi thở nhẹ nhàng, một lớn một nhỏ dần hòa quyện với nhau.

[Chế độ ngủ toàn cảnh khởi động thất bại, hư hỏng... tự động chuyển sang chế độ bảo vệ giấc ngủ]

Một đêm không mộng mị.

Dận Chân tỉnh dậy vào giờ quen thuộc như mọi ngày, ánh mắt còn vương chút lười biếng của giấc ngủ chưa trọn vẹn.

Nhận ra có chút gì đó khác biệt so với thường ngày trong màn trướng, Dận Chân nhớ lại chuyện xảy ra trước khi đi ngủ tối qua.

Hôm nay tỉnh dậy, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, sự mệt mỏi trong xương cốt cũng tan biến phần nào.

Dận Chân khẽ nghiêng đầu, phát hiện màn hình dần dần sáng lên khi trời sáng hơn.

Trong màn hình, nhóc con vẫn đang ngủ say, không biết nằm ngủ kiểu gì mà hai tay mũm mĩm của cậu thò ra khỏi chăn, duỗi mềm mại bên cạnh đầu.