Tứ Gia Nuôi Dưỡng Nhóc Con Thành Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 5

Ra khỏi cửa viện, Dận Chân ra lệnh: "Tra xét kỹ lưỡng!"

Ngày hôm sau.

Dận Chân với danh nghĩa cầu phúc cho con, đến chùa dâng hương.

Giữa chính điện thờ, tượng Phật nặng tám trăm cân, xung quanh phảng phất hương trầm, thiêng liêng mà yên tĩnh.

Dận Chân cố ý đứng gần hơn so với thường lệ.

Tỉ mỉ quan sát màn sáng, góc dưới bên phải đang nhấp nháy những lời nhắc nhở tích lũy rất nhiều, nhưng trước tượng Phật cũng không có chút gì là yếu ớt, sợ hãi, thậm chí không hề lộ ra dấu hiệu bất thường nào.

【 Bé con đang đói, xin hãy cho ăn ngay lập tức. 】

[ 24 giờ bảo vệ sắp kết thúc, vui lòng nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ phòng ổn định. ]

[ Tâm trạng của bé giảm 50, độ vui vẻ -1. ]

[ Cảnh báo: Độ vui vẻ liên tục dưới 50 sẽ ảnh hưởng đến điểm số đánh giá cuối cùng. ]



Giữa màn hình ánh sáng, bé con đang ấm ức gặm ngón tay, khoé mắt còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô.

“Ah!” Một âm thanh non nớt đầy sự ấm ức vang lên, bé con miệng sữa vô thức gọi cầu cứu, nhưng tiếng khóc đã nhỏ hơn nhiều so với lúc đầu, nhịp độ cũng chậm hơn hẳn, mãi sau mới phát ra một tiếng nức nở.

Bé con cố gắng xoay đầu, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm vẫy vẫy về phía màu sắc quen thuộc từ hôm qua: “Ah~”

Nhưng bàn tay ấy quá yếu, vừa giơ lên một chút đã mềm nhũn rơi xuống theo quán tính.

Nhìn thấy mình đã cố gắng hết sức mà chẳng ai đáp lại, khóe mắt bé con tội nghiệp nặn ra một giọt nước mắt, đói đến mức không thể nhịn được mà tiếp tục gặm ngón tay.

A a a, đói quá, mà khóc cũng mệt lắm.

Ý thức non nớt chưa rõ ràng, bé con không biết diễn đạt như thế nào, chỉ có thể bất giác phát ra những tiếng nức nở đầy ấm ức.

“Ah~ Ah~”

Thanh âm yếu ớt, mang theo chút hương vị sữa đặc trưng của trẻ nhỏ, đứt quãng, xen lẫn một chút giọng điệu làm nũng đáng thương.

Dận Chân do dự trong giây lát, bé con vừa rồi giơ tay lên lại nhìn về phía hắn, có phải là đang tìm kiếm hắn không?

Hôm qua, Hoằng Thời bị gió thổi qua một chút đã phát sốt, nếu để đói thì sẽ thế nào? Dận Chân không thể tưởng tượng được hậu quả có thể xảy ra.

Đứng trước tượng Phật một lúc lâu, màn hình ánh sáng vẫn không hề di chuyển, vẫn kiên nhẫn nhắc nhở hắn phải cho bé con uống sữa, mặc quần áo.

Trong lòng Dận Chân khẽ than nhẹ một tiếng, vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt, gật đầu nhẹ với tiểu sa di chờ bên cạnh.

Tiểu sa di lập tức tiến lên: “Công tử, trụ trì đã chờ lâu, xin mời theo ta.”

Dận Chân đi theo tiểu sa di vào bên trong.

Sân sau của ngôi chùa, hiện ra trước mắt hắn là một cây bồ đề trăm năm tuổi, tán lá xum xuê, tỏa bóng râm mát rượi.

Bàn cờ được đặt ngay dưới tán cây rợp bóng mát.

Dận Chân ngồi xuống đối diện với trụ trì, tiểu sa di bưng nước trà đến.

Xung quanh không một bóng người, không gian yên tĩnh và cổ kính, vị trụ trì khoác áo cà sa khẽ mời hắn một quân cờ.

Quân cờ đen trắng lần lượt được đặt xuống, chỉ sau một lúc bàn cờ đã lấp đầy một nửa.

Khi quân cờ cuối cùng được đặt xuống, Tứ gia hỏi: “Liệu Đại sau có nhìn thấu phần nào về những chuyện khiến ta phiền não không?”

Ánh mắt Trụ trì nhìn chăm chú vào bàn cờ rất lâu, sau đó chắp tay trước ngực: “Hư hư thực thực, thực thực hư hư, những gì mắt thấy, tâm cảm đều là mệnh số.”

Giọng nói có phần già nua, quanh quẩn trong không gian tĩnh mịch của sân sau ngôi chùa.

Dận Chân im lặng suuy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Có thể nhìn thấy tốt xấu không?”

Trụ trì khẽ nhấc một quân cờ trên bàn cờ, trong nháy mắt phá giải cục diện bế tắc: “Có nhân thì có quả.”

Trụ trì nói xong vốn định đứng dậy rời đi, khi nhìn vào quẻ cờ trên bàn, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau khi nhìn kỹ lại, lại nở một nụ cười nhẹ.

Dận Chân nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của trụ trì, hắn hỏi: “Phải chăng đã có thay đổi gì sao?”

Trụ trì đáp: “Cơ duyên lần này chính là có duyên với ‘Phật’, hãy thuận theo lòng mình mà hành động.”

Nói xong, trụ trì cáo từ rời đi.

Dận Chân ngồi trước bàn cờ, kiên nhẫn nhặt từng quân cờ trở về, trong đầu không ngừng suy ngẫm về những lời mà trụ trì vừa nói.

Đặc biệt là câu nói, có duyên với Phật, thực sự khiến người ta khó mà hiểu rõ.

Sau một ngày bận rộn, hắn quay về phủ đệ.

Thay quần áo, rửa tay, kêu người hầu lui xuống.

Dận Chân ngồi trước án thư trong thư phòng, vẫn đang suy nghĩ về cách xử lý màn ánh sáng này như thế nào.

Trong khi đó, hệ thống điều khiển đang liên tục chạy mã sửa chữa: [Khởi động lại hoàn thành, một số chức năng cốt lõi đã được sửa chữa, khởi động lại]

Trên màn hình ánh sáng bật lên thông báo cập nhật bắt buộc: [Phần mềm có bản cập nhật, cần khởi động lại]

Chưa đầy một giây, màn hình ánh sáng nhấp nháy hai lần, kèm theo tiếng khóc nỉ non nức nở của bé con rồi biến mất trước mặt Dận Chân.