Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 67

Đoàn người chạy tốc độ nhanh hơn, giữa trưa tùy ý dừng lại một cái gặm mấy khối bánh mỳ, đến buổi tối, trời bắt đầu đen, mắt thấy thân thể mọi người lạnh đến cứng ngắc, mặt của người không có khai phá dị năng càng bị lạnh đến tái xanh, Tiêu Táp lúc này mới hạ lệnh tuyên bố tìm nơi nghỉ ngơi.

Đáng được ăn mừng chính là, phòng ở thực dễ tìm, chẳng sợ rất nhanh bị tuyết lớn bao phủ, thoáng cái thanh lý một chút người liền có thể vào ở, có thể có nơi nghỉ ngơi, mọi người mang theo chăn đồ vào phòng, chuyện thứ nhất Bạch Cảnh làm chính là lấy ra máy phát điện, chạy đi khác với ngày hôm qua chơi đùa, cưỡi ở trên xe trượt tuyết, gió lạnh nghênh diện mà đến, tuy rằng trước có kính chắn gió, nhưng một chỗ nho nhỏ làm sao có thể tránh được gió lạnh bốn phương tám hướng thổi tới.

Tin tưởng trong lòng Bạch Cảnh vô cùng vững chắc, cho một con ngựa chạy lại không cho nó ăn cỏ là không được. Như buổi tối hôm trước vẫn là phòng ở ấm áp, chăn bông thật dày, còn có một chén canh nóng hầm hập, ăn sáng cũng rõ ràng là ăn cơm. Mọi người đều cảm thán, nhớ tới vài ngày trước đó gặm lương khô, Cảnh thiếu vừa tỉnh lại, chất lượng sinh hoạt bay lên thẳng tắp, không thể so sánh nổi, trong lòng mọi người đối với Bạch Cảnh càng ngày càng cung kính.

Lãnh Hàn và Liên tỷ cũng là lúc này mới biết được, nguyên lai một đám trước mặt còn chia làm hai phần, trừ bỏ người bên cạnh Tiêu Táp ra, thế lực của Bạch Cảnh cũng không thể coi thường, tuy rằng người bên cạnh không nhiều lắm, nhưng một đám người này đều không tồi, mà mỗi người vẫn là bảo tiêu xuất thân huấn luyện nghiêm chỉnh.

Trong lòng Liên tỷ trầm xuống, nguyên bản không có tâm tư coi thường, lúc này càng thêm thận trọng vài phần, lúc này tuy rằng thế đạo đã loạn, nhưng hệ thống chính phủ cũng chưa hỏng, quân đội chính giới đã liên thủ, điều này không thể không làm cho nàng nghĩ tới trên người Bạch Kính Thành, người ta nói như thế nào cũng là nhân vật trọng yếu của quốc gia, có chỗ dựa một phương thế lực này, lại có vũ khí trong tay, nàng và Văn Hoa chỉ sợ khó chiếm được chỗ tốt.

Liên tỷ một đêm lăn lộn khó ngủ, ngày hôm sau mọi người tiếp tục chạy đi, buổi trưa liền đến huyện Bình Nguyên, Liên tỷ vội vã từ biệt Tiêu Táp, ý tứ trong lời nói thực rõ ràng, nói muốn cùng chủ gia nhà nàng thương nghị, chính là ngữ khí rõ ràng đã buông lỏng.

Tiêu Táp đạm mạc gật đầu, thái độ sao cũng được càng làm Liên tỷ lo lắng thêm vài phần, Lãnh Hàn thấy thế nhíu mày, trải qua hai ngày ở chung, hắn đã có thể khẳng định, lần này đầu tư không sai.

Liên tỷ đi rồi, Tiêu Táp cũng không có tìm nơi nghỉ ngơi, mà trực tiếp mang người gϊếŧ vào ngục giam tội phạm trọng hình, huyện Bình Nguyên, nếu mà như danh, L tỉnh vốn là khu bình nguyên rất lớn, tường vây ngục giam cao ngất, đại lâu trang nghiêm, từ xa nhìn lại liền giống như liếc mắt không nhìn thấy biên giới, chẳng sợ có một tầng tuyết thật dày bao trùm, cũng là vẫn dẫn người chú mục như cũ.

Mặc kệ tòa ngục giam này đã từng làm tan biến hy vọng của bao nhiêu người, giam giữ ít nhiều tội phạm, lại khóa lại bao nhiêu người tự do, ở trong mắt mọi người lúc này là một tòa thành lũy tuyệt hảo.

Ngón tay Tiêu Táp chỉ xa xa, thanh âm trầm ổn hữu lực, băng mâu u ám hiện lên thần thái bắt buộc, không tự giác khiến người cảm thấy một loại tin tưởng và lực lượng: “Nhìn thấy không, nơi đó về sau chính là gia viên chúng ta sắp sửa thành lập.”

“Hảo!” Mọi người thét to, giống như lan truyền, nhiệt huyết trong lòng sục sôi, ngay cả Lãnh Hàn vừa mới gia nhập trong lòng cũng trở nên nóng bỏng, mấy ngày nay tuy rằng bọn họ có thể tự cấp tự túc, nhưng có sinh hoạt yên ổn, ai còn thích lo lắng đề phòng.

“Hiện tại đại gia bắt đầu hành động, Dư Nhạc quan sát tình huống bên trong, tiểu Cảnh dẫn người tìm kiếm chỗ ở, người còn lại theo ta lắp thiết bị giám thị ở xung quanh.” Tiêu Táp phân phó đâu vào đấy, hắn biết ưu thế và hoàn cảnh xấu của mình, hiện nay bọn họ quá ít người, hắn cũng không muốn bận việc vất vả, là một người bình thường, trước đem nhân loại uy hϊếp thanh trừ, sau đó mới có thể nói đến chuyện khác.

Bạch Cảnh cũng không thích hoạt động nặng, thực sảng khoái lĩnh mệnh, lưu lại một đôi cameras điện tử, mang theo Vương Học Binh và Tào Lỗi đi một chuyến, xe trượt tuyết nhanh chóng rời đi.

Hộ gia đình chung quanh ngục giam không nhiều lắm, bởi vì là ở nông thôn, đi vài nơi mới tìm được một chỗ giống nơi ở, một tòa tiểu viện hai tầng nông gia.

“Từ từ.” Còn chưa mở cửa, Vương Học Binh liền đề phòng, từng xuất thân là lính trinh sát tự nhiên hắn nhìn ra được, nơi này có dấu vết có người cư trú, tuy rằng rất cạn, giống như có người cố ý xóa đi, chính là vẫn để lại sơ sót do vậy vẫn luôn luôn có thể tìm ra.

Bạch Cảnh nhíu mày tiện đà buông lỏng, quản nó có người hay không, đoạt lấy là xong, hiện hôm nay lạnh, hắn cũng không tin, ở bên trong là dân cư trú nguyên bản.

Tào Lỗi đi trước dẫn đầu, , nhẹ nhàng mở cửa khóa, cửa lớn vừa mở ra, một cái ôm lớn hướng đập vào mặt, trong lòng Tào Lỗi căng thẳng, động tác nhanh như thiểm điện, có thể làm cho hắn không phát hiện ra, đối thủ khẳng định không đơn giản, nhanh chóng kéo cánh tay người mà phản kích, mạnh mẽ khóa về sau.

“Ôi, đau, đau, mẹ kiếp! Tào đầu to, ngươi nhanh buông tay cho ta.” Người tới oa oa kêu to, nếu không phải hắn không phòng bị làm sao dễ dàng bị bắt như vậy, tiểu tử Tào Lỗi này cũng đủ ngoan, đau nha, thật con mẹ hắn!

“Là ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Tào Lỗi cả kinh, vội vàng buông tay ra, không có vui sướиɠ khi gặp bằng hữu, ngược lại là vẻ mặt hắc tuyến.

“Không phải ngươi kêu bọn Cường tử tới sao?” Người tới nói như lẽ phải làm.

Tào Lỗi đen mặt, khó có trên khuôn mặt yêu nghiệt của hắn lộ ra biểu tình chán ghét: “Không gọi ngươi.”

“Không quan hệ, có người kêu là được, đúng không Học Binh?”

Vương Học Bình gật gật đầu, buồn cười nhìn bọn họ, chỉ là chuyện có một chút quan trọng mà thôi không nghĩ tới Tào Lỗi ghi hận đến hiện tại.

“Tào đầu to? Ân?’ Bạch Cảnh rất có hứng thú, nói xong liền phát hiện sắc mặt Tào Lỗi càng thêm khó coi, Vương Học Binh nín cười, vẻ mặt người nọ đắc ý, tính tình thực trong sáng, đắc ý nói: “Dễ nghe đi, ta lấy cho đó, đơn giản dễ nhớ lại uy phong.”

Bạch Cảnh hiểu rõ, không kỳ quái vì sao Tào Lỗi khó chịu, bình thường tự kỷ như vậy lại có một cái xưng hô như thế, không có gϊếŧ người là tính tình hắn tốt.

Mắt thấy người yêu áp suất thấp, Vương Học Binh vội vàng cười chuyển hướng đề tài: “Đúng rồi, mấy người ở liền chỗ này sao? Những người khác đâu, cha mẹ ngươi hiện tại…”

“Đi thôi, vào nhà rồi nói, biết các ngươi tới, mọi người nhất định cao hứng, vị này chính là cố chủ của các ngươi sao, hai tiểu tử vận khí thật tốt.” Trần Đại Vĩ thở dài, sau vui sướиɠ gặp lại khi bị tách ra cái còn lại là bi ai nồng đậm.

Tào Lỗi thấy thế trầm mặc, không cần phải nói tất cả mọi người đều hiểu được, hiện tại tình huống này lại làm sao có thể tốt.

“Đại Vĩ ca vừa rồi là ai?” Thanh âm một đứa nhỏ truyền đến, thấy bọn họ vào nhà, thần sắc kinh nghi bất định, thẳng đến lúc không khí của Trần Đại Vĩ và bọn họ trầm lại mới trầm tĩnh lại.

“Ta chỉ biết các ngươi sẽ đến, cừ thật, không để chúng ta chờ đến ngốc.” Có người kinh hỉ kêu lên, người cả phòng đều ngẩng đầu, đề phòng mà đảo qua, nguyên bản chỉ có sáu người trong phòng ở, sô pha, tủ, phía sau cửa, bao quát bên dưới bức màn, các loại chỗ loạn thất bát tao, lại chui ra tám người nữa, trong đó có ba người Tào Lỗi nhận thức.

Bạch Cảnh nhìn lướt mọi nơi, đột nhiên cảm giác thực hổ thẹn, phát hiện so với một nhà họ, bọn hắn đề phòng thật rời rạc, nhân sĩ chuyên nghiệp quả nhiên không thể so sánh, bất quá dường như trừ bỏ gặp được cướp bóc, chính chuyến đi này của mình cũng không gặp được cái gì nguy hiểm, lại không biết, bọn họ đề phòng như vậy lại nhỏ cỡ nào.

Đời người có mấy chuyện vui mừng, xa quê gặp bạn cố tri xem như là một trong số đó, Vương Học Binh và Tào Lỗi cao hứng hàn huyên, đem mọi người nhất nhất giới thiệu cho Bạch Cảnh nhận thức.

Trần Đại Vĩ thản nhiên kể lại chuyện đã trải qua, đau xót, bi ai, rồi lại có quân nhân đặc biệt cứng cỏi, bọn họ đi một chuyến nguyên bản có 38 người, tới nơi này còn sót lại chỉ có từng đó, trừ bỏ ba dị năng giả, bọn họ vũ khí không đủ, thực vật không đủ, thời tiết lại rét lạnh, mà còn có các thế lực khác chèn ép, nếu không phải tin tưởng vững chắc Tào Lỗi sẽ đến, nói thật Trần Đại Vĩ không lo lắng cho mình, nhưng hắn sợ đứa nhỏ đi theo hắn sẽ không kiên trì được.

“Bọn họ là?” Bạch Cảnh nhíu mày, ngược lại không có nhiều tâm tư, không có dị năng, hắn có nước suối, chỉ cần một chút, nhất định phải đảm bảo bọn hắn trung tâm, hắn cũng không muốn nuôi ra một ít bạch nhãn lang.

Trần Đại Vĩ có vẻ hơi khẩn trương, từ thái độ của Vương Học Binh và Tào Lỗi hắn đã nhìn ra, chính mình và những người này đi hay ở đều do vị đại gia này định đoạt, tuy rằng đại bộ phận người của bọn họ thân thủ không tệ lắm nhưng không có dị năng, chính là dựa vào súng mà cường ngạnh, mà lại còn có ba đứa nhỏ chưa đủ mười tuổi, hai học sinh trung học 15 tuổi. Tình huống như vậy, người qua đường đạm mạc, hắn biết rõ: “Thân nhân đứa nhỏ đều chết hết, vì cản đường phía sau cho chúng ta mà hy sinh, chỉ có Dư Thiến là người địa phương, lúc gặp được chúng ta đã hấp hối, may còn có nàng hỗ trợ, đám người chúng ta mới có thể dàn xếp mọi chuyện.”

Lời nói rất đơn giản đã có cảm giác trầm trọng không nói nên lời, Bạch Cảnh thấy bọn hắn khẩn trương nhìn chính mình, quạ đen bay qua đỉnh đầu: “Các ngươi nhìn ta làm chi, đúng rồi, kề bên này còn có phòng ở sao? Các ngươi tới sớm, đối với vùng này quen thuộc, trừ bọn ngươi ra còn có mấy phương thế lực?”

Trong lòng Trần Đại Vĩ buông lỏng, âm thầm tự trách chính mình quá mức cẩn thận, nếu không có nắm chắc, nói như vậy Tào Lỗi sẽ không liên hệ với mọi người: “Thời điểm chúng ta đi, thời tiết còn không có lạnh như thế, ngục giam xuất hiện một hỏa nhân, chiếm lĩnh thị trấn cách vách, mặt khác còn có một phương thế lực giống như đến từ nơi khác tới, còn dư lại, trừ bỏ một ít tiểu đội ngũ ra cũng chỉ có một ít cư dân địa phương may mắn tồn tại, người không nhiều lắm tránh ở trong hầm, bình thường cũng không được, đứa nhỏ Dư Thiến này…”

“Ai!” Trần Đại Vĩ thở dài: “Dư Thiến là con gái, cha mẹ của nàng sợ lãng phí lương thực, mang đệ đệ của nàng đi, khóa nàng trong nhà, cũng may mắn như thế mới tránh được một kiếp, bằng không….”

Bạch Cảnh không nói chuyện, thần sắc thản nhiên, chuyện như vậy ở mạt thế cũng không hiếm, bất quá có thể có một người địa phương, chẳng sợ chỉ là đứa nhỏ mười tuổi đối với bọn họ cũng là chuyện tốt.

Tiếp Bạch Cảnh lại số lượng người của các thế lực cùng với trang bị vũ lực của bọn họ.

Quân nhân chung quy khác biệt, cơ hồ không cần suy xét, Trần Đại Vĩ trả lời: “Tội phạm thị trấn cách vách nhiều hơn, ước chừng 300 người tới trừ bỏ phạm nhân ngục giam, cũng có không ít dân chạy nạ đầu nhập vào, hiện tại đã hình thành một căn cứ loại nhỏ, cách chúng ta ước chừng 30km, một phương nhân mã khác, mấy ngày hôm trước vừa tới, hiện tại ở cách đó không xa, ước chừng 100 người, hỏa lực đầy đủ, mới vừa đến liền cùng thị trấn cách vách xung đột, sau khi đánh một hồi, không ít đội ngũ quan trọng đầu nhập vào, thẳng đến hiện tại mới thôi, còn lục tục gia tăng nhân số.”

Trong lòng Bạch Cảnh thoáng tưởng tượng, chỉ biết đội ngũ Trần Đại Vĩ đã nói chắc là con rể của Liên Anh (chắc là chồng của Mã Liên.), chính là dựa theo tình huống trước mắt, muốn thu nạp bọn họ chỉ sợ thực khó, bên kia người ta tình thế tốt, khẳng định sẽ không dễ dàng thoái nhượng.

Tào Lỗi thực hiển nhiên cũng nghĩ tới một chuyện quan trọng, hỏi: “Bên kia có nhiều hay ít dị năng giả, Cường tử lúc nào thì lại đây, chúng ta còn có bao nhiêu người?”

“Hiện tại khí trời nói không chính xác, chúng ta năm ngày trước còn thư từ qua lại, Cường tử còn không có quyết định, chỉ nghe nói Hoàng Kiến rời khỏi quân đội, hiện tại không biết là ở đâu?’

Vương Học Binh há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không hỏi nguyên nhân Hoàng Kiến rời đi, mấy ngày này, bọn họ nhìn thấy còn ít sao? Quân đội quốc gia từ trước đã biến thành tư binh của nhân vật cầm quyền, kỳ thật rời đi cũng tốt….