Mặc dù Chu Điềm Điềm vẫn nói mãi là không sao đâu, nhưng fans của cô ta thì lại không nghĩ như vậy.
Lúc sau cho dù nguyên chủ làm gì cũng có người âm dương quái khí ở khu bình luận, nguyên chủ cảm thấy rất không vui mừng cho nên ngay lập tức rời khỏi chương trình.
Nguyễn Kiều Kiều nhớ đến lời nói của Trứng Kho, cô chuyển ánh mắt sang nhìn Chu Điềm Điềm, miệng nhỏ đỏ thắm bĩu lại, nói hơi to giọng: “Cô…… là do cô nhất quyết cứ cướp nồi của tôi!”
Ngữ khí thì kiêu căng thật, chỉ là kết hợp với giọng nói mềm mại ấy nghe như nào cũng thấy như đang làm nũng vậy.
Kỳ Khanh vốn còn đang hóng chuyện, chợt trong lòng dường như bị một cọng lông vũ quét qua, vừa run vừa ngứa.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp ấy tức khắc hơi cong lại, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều.
Thiếu nữ trước mặt có một mái tóc dài quăn như rong biển, làn da trăng nõn không tì vết, hốc mắt hơi phiếm hồng, trắng hồng đan xen thoạt nhìn như một con búp bê tinh xảo làm người ta yêu thích.
Hai tròng mắt ngập nước vừa trong suốt vừa xinh đẹp, cánh môi no đủ hơi đô lên tựa hồ mang theo vẻ hơi ủy khuất.
Đúng là rất chọc người thích……
Ánh mắt Kỳ Khanh trở nên âm u, cái tay rũ ở một bên không tự giác hơi vuốt ve qua lại.
Chu Điềm Điềm vốn dĩ đang ấp ủ nước mắt cũng ngay lập tức ngơ ngẩn người.
Phản ứng của Nguyễn Kiều Kiều này sao lại không giống với trong tưởng tượng của cô ta vậy?
【Đù!! Đột nhiên tôi lại thấy hơi rung rinh là sao?】
【Kỳ thật cái chuyện vừa nãy…… cũng không thể đổ hết lên Nguyễn Kiều Kiều, rốt cuộc thì nếu Chu Điềm Điềm mà không xông lên muốn giành nồi thì đã không bị bỏng rồi.】
【Mẹ nó! Thái độ của mấy người có phải biến đổi quá nhanh rồi không? Đại quân Điềm Điềm của tôi đâu?】
【A a a tôi mặc kệ! Mỹ nhân kiều mềm là thứ tôi yêu nhất! Muốn hôn quá đi!!】
【Người trên là biếи ŧɦái à? 800 đời chưa gặp qua nữ nhân à? Đồ liếʍ cẩu!】
“Làm sao vậy?” Một âm thanh nam giới đạm mạc chợt truyền đến từ chỗ cầu thang.
Nguyễn Kiều Kiều quay đầu nhìn theo tiếng nói, thấy một nam nhân dáng người cao lớn đang cất bước đi đến bên này.
Nam nhân mặc một bộ quần áo nhàn nhã, tay trái cắm ở túi quần, gương mặt thanh lãnh tự phụ cực kỳ đẹp, lúc đi đường mang theo quý khí như là trời sinh, khí tràng không ai so được.
【Nam chính sao lại đi đến đây? Cốt truyện không có đoạn này mà nhỉ?】
Trứng Kho thấy hơi khó hiểu, cốt truyện bị lệch lạc rồi, chẳng lẽ là có bug*?
* lỗi xuất hiện trong hệ thống phần mềm.
Nam chính?
Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ, đó là người quan trọng nhất trong thế giới này à? Cô đang sắm vai làm người qua đường Giáp, vậy hẳn cũng không có gì quan hệ gì với cô.
Nghĩ thế xong, cô thu hồi ánh mắt lại, vừa định hỏi Trứng Kho xem có phải cốt truyện diễn xong rồi không, đột nhiên cánh tay lại bị người ta nắm lấy sau đó nâng lên.
“Cô cũng bị bỏng?”
Kỳ Khanh nhìn vào vệt đỏ trên cổ tay trắng nõn thon nhỏ trước mắt, giọng nói mang vẻ khẩn trương đầy rõ ràng.