B612 hỏi: “Cậu ghét cậu ấy sao?”
Tần Lẫm nói: “Tôi ghét cậu ta.”
B612 nghiêm túc đề nghị: “Cậu đừng ghét cậu ta nữa, ghét con của vận mệnh thường không có kết cục tốt đâu.”
Tần Lẫm ngừng một lát, rồi nói: “Cũng không phải là ghét, cậu không hiểu.”
B612: “……”
B612 không thể hiểu nổi những cảm xúc phức tạp của học sinh cấp ba.
Thực ra đôi khi, không cần lý do để ghét ai đó. Huống chi Tần Lẫm có thể liệt kê tám trăm lý do để ghét Sở Lăng Phong.
Chẳng hạn như Tần Lẫm đã ngắm một đôi giày phiên bản giới hạn cuối cùng, đã thương lượng xong giá với người bán, nhưng đến phút cuối, có kẻ nào đó đã trả giá cao hơn và mua được.
Chẳng hạn như mẹ của Tần Lẫm hứa rằng chỉ cần cậu đứng áp chót lớp, bà sẽ đổi cho cậu chiếc xe đạp mới, nhưng kỳ thi đó, người luôn đứng chót đột nhiên hơn Tần Lẫm một điểm, giành vị trí áp chót.
Chẳng hạn như Tần Lẫm rất kém môn Toán, vậy mà có người lại nói: “Môn Toán được điểm tuyệt đối có gì khó?”
… Và người đó chính là Sở Lăng Phong, tội lỗi của hắn thật không đếm xuể.
Cớ sao đã sinh Sở Lăng Phong, lại còn sinh Tần Lẫm? Đã sinh Tần Lẫm, cớ sao lại sinh Sở Lăng Phong?
Tần Lẫm nhìn đồng hồ, đã là 22:00 rồi, thời gian học tập của Sở Lăng Phong hôm nay đã hết. Con số (0/30) trên bảng nhiệm vụ cũng đã đổi thành (1/30).
Hôm nay đại thắng, Tần Lẫm nhận ra nhiệm vụ hệ thống đưa cho cũng không quá khó, cậu nằm bò ra bàn trò chuyện với hệ thống: “Chúng ta hãy nói rõ hơn đi, con của vận mệnh là gì vậy?”
B612: “Nói sao nhỉ, cậu ấy là nnhân vật chính được Thiên Đạo lựa chọn, cuộc đời của cậu ấy như một cuốn sách.”
Tần Lẫm hiểu ra: “Giờ cuốn sách đó chỉ mới bắt đầu?”
B612: “Đúng vậy.”
Chỉ tiếc rằng không ai ngờ rằng, B612 đã chọn nhầm người.
Tần Lẫm ngoái đầu, lén nhìn Sở Lăng Phong.
Hắn đang cúi đầu viết bài tập tiếng Anh, Tần Lẫm có thể nhìn thấy đường góc hàm sạch sẽ và sắc nét của Sở Lăng Phong, cùng với chiếc yết hầu chìm trong một vệt bóng nhẹ dưới ánh đèn của hắn.
Đột nhiên, Tần Lẫm cảm giác như mình đang chơi một trò nuôi dưỡng nhân vật trong game.
Dạo gần đây, cậu đã đọc rất nhiều thể loại truyện về hệ thống, giờ thì hứng thú trỗi dậy, cậu bắt đầu nghĩ ra tên sách cho cuộc đời của Sở Lăng Phong.
[Ta là con trai của tỷ phú thành phố B]
B612: “Không hay lắm.”
[Hệ thống chi phong vân trường học?]
B612: “Ừm… tạm được.”
[Công tử quý tộc gặp nạn phải bán nghệ, phải biểu diễn trên phố bằng màn đập vỡ đá trên ngực]
B612: ? Cậu còn l*иg ghép sở thích riêng vào à?
[Công chúa nhỏ Sở Phiêu Phiêu và ân oán tình thù với cận vệ Liễu Phi Dương?]
B612: … Cậu vui là được. Sao không gọi là [Đối thủ của tôi lại là một kẻ cuồng học] nhỉ?
Tất nhiên là Sở Lăng Phong và Liễu Phi Dương chẳng có mối ân oán tình thù nào, nhưng anh và Tần Lẫm thì có.
Sở Lăng Phong ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng của gia đình, nghe Liễu Phi Dương đang ngồi ké xe lải nhải không ngừng.
“Tần Lẫm thật quá độc ác! Thủ đoạn xảo quyệt, tính cách bỉ ổi!”
“Cậu nói đúng.” Sở Lăng Phong đáp.
“Không thể để cậu ta cứ ngang ngược như vậy được, cậu ta quá ác độc.” Liễu Phi Dương nói.
Sở Lăng Phong dựa vào cửa sổ xe, lạnh lùng nói: “Tớ sẽ có cách đối phó.”