Mỹ Nhân Bất Đắc Dĩ Nuôi Con Cho Thi Vương

Chương 6

Thành phố chìm trong bóng tối càng thêm rùng rợn hơn ban ngày. Không có đèn đường, không có ánh mặt trời, nó giống như thành phố ma trong truyền thuyết, sâu thẳm, âm u, tĩnh lặng và đầy nguy hiểm.

Những góc tối khó nhìn thấy như ẩn chứa thứ gì đó đáng sợ hơn cả zombie.

Quý Ngôn Khinh vén tấm lưới, khom người chui qua khe hở.

Anh lặng lẽ đi về phía tòa nhà bọn họ đang đóng quân, giống như một bóng ma ẩn mình trong bóng tối. Mãi cho đến khi bóng dáng anh xuất hiện bên ánh lửa le lói, những người bên trong mới nhận ra anh.

“Ai đấy?” Hạ Thẩm Thư giật mình, lập tức chộp lấy vũ khí.

Những người khác cũng vậy.

Quý Ngôn Khinh bước từ trong bóng tối ra ánh sáng.

Trời tối quá nhanh, Hạ Thẩm Thư và những người khác đành đốt một đống lửa chẳng sáng hơn ngọn nến là bao.

Nhận ra là Quý Ngôn Khinh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, nhìn thấy chiếc ba lô trên người Quý Ngôn Khinh, tất cả mọi người đều sáng mắt.

“Không tìm được bao nhiêu.” Quý Ngôn Khinh đặt ba lô bên cạnh đống lửa.

Anh đã mất hơn hai tiếng đồng hồ để chạy về đây. Trên đường quay lại, anh đi thẳng vào sâu trong khu phố cổ, vốn tưởng rằng sẽ có thu hoạch khá, ai ngờ nơi đó cũng đã bị lục soát.

Anh mất gần hai tiếng đồng hồ tìm kiếm ở đó, kết quả chỉ tìm được một ít bánh mì, đồ ăn vặt và hai túi đồ khô.

Quý Ngôn Khinh có chút không hài lòng với thu hoạch này, chút đồ ăn này thậm chí còn không đủ cho bọn họ ăn một ngày, nhưng Hạ Thẩm Thư và những người khác lại nở nụ cười, bởi vì những người khác chẳng tìm được gì.

“Khu vực này chắc chắn đã bị lục soát không chỉ một lần.” Hạ Thẩm Thư cười khổ.

Một người khác bên cạnh không nhịn được buông lời chửi tục: “Lũ khốn đó, bố mày ở đây, cũng không biết chừa lại chút gì, lục soát sạch bong.”

Nghe người kia chửi bới, Quý Ngôn Khinh vẫn thản nhiên.

Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, bản thân còn lo chưa xong, ai còn hơi sức đâu mà nghĩ cho người khác?

Quý Ngôn Khinh nhìn sang góc phòng, đứa nhỏ vẫn còn ngủ, đứa lớn hơn đang dùng ánh mắt rụt rè hơn cả ban ngày nhìn lén anh.

Gói bánh quy anh để lại trên mặt đất trước khi đi đã không cánh mà bay.

Quý Ngôn Khinh tháo kính bảo hộ xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn, anh khẽ thở ra, khóe miệng theo bản năng nhếch lên.

Nụ cười của anh trong trẻo và ấm áp, đặc biệt là đôi mắt, giống như dòng suối tĩnh lặng phản chiếu rặng liễu rủ vào mùa hè.

Bên cạnh, Hạ Thẩm Thư ho khan một tiếng rồi gọi mọi người ăn cơm, bảo ăn xong phải dập lửa ngay, ánh sáng cũng có thể thu hút zombie.

Nói là ăn cơm cho sang miệng chứ thực chất là chia nhau số đồ ăn ít ỏi mà Quý Ngôn Khinh mang về.

Bánh mì và đồ ăn vặt có thể ăn trực tiếp, còn táo tàu và nấm hương khô thì đưa lại cho Quý Ngôn Khinh cất giữ. Bây giờ bọn họ không có nước, táo tàu thì không sao, nhưng nấm hương khô thì không có cách nào ăn được.

Lúc chia đồ ăn, Hạ Thẩm Thư chia riêng một phần nhỏ cho hai đứa trẻ.

Chia đồ ăn xong, Quý Ngôn Khinh cầm phần của mình và của hai đứa trẻ đi về phía góc phòng.

Đến gần, Quý Ngôn Khinh đặt phần đồ ăn của hai đứa trẻ xuống đất, hai chiếc bánh mì nhỏ, hai gói cá viên chiên.

Trong hoàn cảnh hiện tại, bọn họ chỉ có thể cố gắng không để bản thân chết đói, còn muốn ăn no thì chỉ có nằm mơ.

Đứa nhỏ vẫn đang ngủ, đứa lớn nhìn chiếc bánh mì nhỏ được đặt bên cạnh chân mình, yết hầu không tự chủ được mà trượt lên xuống.

Nó muốn dời mắt đi, nó muốn nói rằng nó còn sức, nó có thể tự đi bộ rất xa, nhưng vì lâu rồi chưa được uống nước, cổ họng khô khốc khiến nó không thể nào phát ra tiếng.

Nó thật sự rất đói. Cậu bé nhìn Quý Ngôn Khinh, rồi lại nhìn chiếc bánh mì nhỏ được đặt bên cạnh chân mình, hít hít mũi, không nhịn được liền nhanh tay chộp lấy một cái.

Cậu không vội vàng xé túi bánh mà lại căng thẳng nhìn Quý Ngôn Khinh, xác định anh không tức giận cũng không có ý định nhân cơ hội đánh mình, lúc này mới dám xé túi bánh.

Do đói lâu ngày nên tay chân cậu bé đã không còn chút sức lực nào, thử mấy lần mà vẫn không xé được túi bánh.

Quý Ngôn Khinh im lặng ăn phần của mình, không có ý định giúp đỡ.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng túi bánh cũng được xé ra.

Hương thơm của bánh mì phảng phất trong không khí khiến bụng cậu bé kêu lên một tiếng "ọc ọc".

Cậu lại dè dặt nhìn Quý Ngôn Khinh một cái, sau đó mới dám cắn một miếng nhỏ vào chiếc bánh mì thơm ngon mềm mại.

Hương vị ngọt ngào của bánh mì lan tỏa trong khoang miệng, khiến cậu bé nuốt nước miếng ừng ực, vành mắt cũng bất giác đỏ lên.

Cẩn thận ăn hết miếng bánh mì trong miệng, cậu bé đặt chiếc bánh mì đã bị cắn mất một góc về chỗ cũ.

Quý Ngôn Khinh nhìn sang.

Đôi mắt đen láy ướŧ áŧ của cậu bé nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vừa căng thẳng vừa bất an.

"Không ăn nữa à?"

Cậu bé gật đầu lia lịa, cậu đã no rồi.

Quý Ngôn Khinh ngẩn người một lúc mới hiểu ra, cậu bé chỉ dám ăn một chút, vì cậu biết ăn nhiều sẽ bị bỏ rơi.

Cậu đã từng bị bỏ rơi một lần rồi, cậu không muốn bị bỏ rơi lần nữa.